Chương 18 - Yêu Thầm Anh Nhiều Năm
Lúc này, xuyên qua đám đông nhốn nháo, tôi nhìn thấy anh vươn tay ra với tôi. Trong mắt anh có ngạc nhiên, có nhớ nhung, có nhiệt tình của người thiếu niên tôi yêu.
Tôi nhón chân chạy về phía anh, làn váy bay lên, tôi lao vào vòng tay anh, ngẩng lên hôn vào môi anh.
Có lẽ anh nghĩ những giọt nước mắt của tôi vì quãng thời gian sợ hãi vừa qua nên ôm chặt tôi, nói với tôi rằng mọi việc đều có anh, đừng sợ.
Thật ra tôi không sợ.
Tôi ngẩng đầu, nói rõ ràng từng câu từng chữ với anh: “Lục Hân Vũ, em không hề sợ. Vì em muốn bước vào thế giới của anh, cho dù mưa to, em cũng đã chuẩn bị sẵn ô.”
Chiếc ô cho hai người.
Một tuần sau, bố mẹ Lục Hân Vũ tung ra một đoạn video chấn động toàn mạng.
Trong video, hai người nước mắt nước mũi giàn giụa nói Lục Hân Vũ chặn số họ, không cho họ tiền, thậm chí còn gọi điện thoại cho anh ngay tại đó, đưa cho xem số wechat của anh.
Những người có ý đồ thúc đẩy đề tài “#Lục Hân Vũ bỏ rơi bố mẹ” nhanh chóng được đẩy lên hot search.
“Ra vẻ đạo mạo, hóa ra không chỉ là sở khanh mà còn bỏ rơi bố mẹ.”
“Nói gì thì nói cũng là bố mẹ mình, nhìn tội nghiệp thật, người như thế này không xứng làm người của công chúng.”
“Cút về Mỹ đi, Lục sở khanh!”
“Haha làm người dẫn chương trình nhiều người hâm mộ nhất Trung Quốc, giờ chắc bao nhiêu nhãn hàng chắc khóc dở mếu dở.”
“Hôm nay bận rộn quá nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, tôi ủng hộ lệnh cấm sóng vĩnh viễn Lục Hân Vũ.”
Ngay cả ba mẹ tôi cũng không ngồi yên được. Đến ngày thứ ba, mẹ gọi cho tôi: “Rốt cuộc thì hai đứa còn chờ cái gì vậy? Sao không lên nói rõ?”
Chờ cái gì à?
Chờ dư luận lên đến đỉnh điểm.
Hot search đẩy lên liên tiếp hết cái này đến cái khác, cuối cùng đã đến đỉnh điểm.
Ngay lúc này, phòng làm việc của Lục Hân Vũ đưa ra một cuộc ghi âm giữa tôi với bố mẹ anh.
Trong ghi âm, tôi hỏi rõ từng từ một: “Cho nên sau khi hai người đưa anh ấy đến Mỹ thì bắt đầu để anh ấy kiếm tiền trả nợ cờ bạc của hai người? Anh ấy vẫn còn học cấp 3 đấy.”
“Thì sao? Nợ cha con trả là chuyện đương nhiên. Nó là con tao, kiếm tiền thì phải cho bố mẹ.”
“Anh ấy đã trả hết mấy triệu (tệ) tiền nợ, mua nhà cho hai người, cấp sinh hoạt phí hàng tháng. Tại sao hai người còn đòi tiền nữa?”
Bố anh đập bàn, “Nhiêu tiền đó thì đủ làm gì chứ? Còn đặt hạn mức rút tiền mỗi tháng, con cái nhà ai đối xử với cha mẹ mình như vậy hả? Nó kiếm tiền thì phải đưa cho tụi tao một nửa. Tụi tao đâu chỉ ăn cơm mà còn mua mỹ phẩm, mua sắm, du lịch.