Chương 19 - Xuyên Thành Xà Tinh Trong Tây Du Ký

[FULL] Xuyên thành Xà Tinh trong Tây Du Ký - Phần 3

Tác giả: Tiểu Nhiêu

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Tin tốt, mị đã xuyên vào Tây Du Ký bản đồng nhân.

Tin xấu, mị chỉ là một con Xà Tinh sống vỏn vẹn được một tập phim.

Để bảo toàn mạng sống, mị nói dối rằng mình được Quan Âm Bồ Tát phái đến, mị buộc phải bái Đường Tăng làm sư phụ.

Đại sư huynh rất ngạc nhiên: "Hừm? 81 kiếp nạn đã qua 54 kiếp, mà bây giờ ngươi mới đến bái sư?"

Mị: “Hì hì, có chỗ dựa là thế đó.”

1

Lọt vào thế giới Tây Du Ký bản đồng nhân, sau khi lần lượt đánh bại Kim Mao Hống, Báo Tử Tinh, Nhện Tinh, Khuê Mộc Lang và các yêu quái khác, mị dần nhận ra rằng có những số phận không thể thay đổi.

Sư phụ dù thế nào cũng sẽ bị bắt.

Y luôn có thể vượt qua từng lớp phòng thủ của chúng ta, mang yêu quái đến tận cửa nhà theo những cách không thể ngờ tới.

Mị tuyệt vọng, chết lặng, chẳng còn quan tâm gì nữa.

Miễn là y không lôi kéo mị bị bắt cùng, mị cũng có thể bình thản hô lên: "Đại sư huynh, sư phụ lại bị yêu quái bắt đi rồi."

Nhưng cái tên trọc này, y lúc nào cũng muốn kéo mị theo.

Mị hỏi Đường Tăng tại sao.

Đường Tăng cười, có chút ngượng ngùng nói: "Có con ở đây, Tôn Ngộ Không sẽ đến cứu ta nhanh hơn một chút."

Hỏng rồi, mị trở thành con tin của tên trọc này rồi.

2

Thực ra đi thỉnh kinh cũng khá vất vả.

Mị ngồi trên lưng Bạch Long Mã, thở dài: "Mệt quá, ngồi ê cả mông, đau cả lưng."

Sư phụ ở bên cạnh đã đi đến mức thở hổn hển, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất: "Thế... thế thì xuống đi dạo một lát, để cho sư phụ cưỡi ngựa một lúc nhé."

Mị: "Con cũng không đến nỗi mệt mỏi như vậy."

Sư phụ rưng rưng nước mắt.

Mị: "Con nhường chỗ, nhường chỗ cho sư phụ nè."

Đường Tăng gục xuống đất không nhúc nhích, mắt càng đỏ hoe hơn: "Ta còn khát."

"Và đói nữa."

"Ôi, cuộc sống thật mệt mỏi, chi bằng chết quách đi cho xong."

Không phải chứ, sao người cũng bắt đầu phát điên vậy?

May mắn thay, phía trước không xa có một con sông. Nhị sư huynh hớn hở đi ra múc nước, nhưng rồi lại thất vọng chạy về: "Nước sông này không thể uống được, nó đen thui."

Ồ, tới Hắc Thủy Hà rồi.

Mị còn chút ấn tượng về tập này nhưng không nhiều lắm, chỉ cần mị nhớ tránh xa khỏi tên trọc này ra thì yêu quái làm gì được mị?

Kết quả là, ngay sau khi bàn bạc chuyện qua sông, tên trọc này liền ra lệnh cho mị cõng y qua sông.

Không, tên trọc này định hành hạ mị đến cùng hả?

Mị chỉ vào Đại sư huynh: "Đại sư huynh nói muốn cõng."

Đại sư huynh lạnh lùng liếc mị một cái, ánh mắt sắc như dao, chỉ vào Nhị sư huynh: "Nhị sư đệ muốn cõng hơn."

Nhị sư huynh bất ngờ bị réo tên, mặt đầy vẻ ngỡ ngàng nhưng phản ứng nhanh chóng: "Ta nghĩ Sa sư đệ muốn cõng hơn."

Sa sư đệ nhìn Bạch Long Mã, khom người xuống, lặng lẽ khóc.

Mị: "..."

Sư phụ cũng bắt đầu gào khóc: "Ta biết ngay mà, các con đều ghét ta!"

Mị an ủi sư phụ: "Không sao đâu, chỉ là hơi ghét một chút thôi."

Sư phụ ngớ ra: "Không phải chứ, con nói thật hả?"

Mị: "..."

Ngay lúc này, bỗng nhiên có một người lái đò xuất hiện bên bờ sông.

Sư phụ phất tay áo: "Hừ, có người lái đò! Ta tự đi tìm người lái đò qua sông!"

Ôi, tên trọc này.

Vừa rồi, cả hàng chục dặm bờ sông không thấy bóng người, bỗng dưng lại xuất hiện một người lái đò, y thật sự không cảm thấy kỳ lạ sao?

Y thực sự không cảm thấy kỳ lạ gì cả.

Đường Tăng hét lớn: "Thuyền phu, phiền ông chở ta qua sông!"

Người lái đò kia muốn từ chối nhưng lại tỏ ra miễn cưỡng: "Không chở, không chở, ta không làm nghề này."

Mị kéo sư phụ: "Vì ông ta không làm nghề này, nên chúng ta đừng làm khó người ta nữa."

Người lái đò vội vàng nói: "Nhưng chở các vị qua sông cũng không phải là không thể."

Sư phụ hất tay mị ra, nhìn mị với vẻ mặt đắc ý: "Vậy thì phiền thuyền phu rồi."

Tên trọc này, y thực sự sợ rằng sẽ có yêu quái nào đó không hoàn thành nhiệm vụ bắt Đường Tăng chắc.

Người lái đò lại tỏ ra khó khăn, nói rằng chúng ta quá đông người, chiếc thuyền nhỏ của ông ta chỉ có thể chở tối đa hai người một lần.

Mị lập tức lùi lại một bước, nhưng đã quá muộn, sư phụ túm lấy cổ tay mị: "Giảo Giảo, con định trốn đi đâu?"

Sư phụ, lời thoại của sư phụ sao lại giống lời thoại của yêu quái vậy?

Mị nhìn sang Đại sư huynh: "Chuyến đi thuyền tốt đẹp này, Đại sư huynh đi không?"

Nhị sư huynh: "Để ta, để ta!"

Mị vui mừng vỗ tay: "Vậy huynh đi đi!"

Nhị sư huynh bỗng nhiên cẩn thận lùi lại: "Không ổn, tiểu sư muội không thể nào nhường chuyện tốt cho ta được, thôi, không đi nữa."

...

Tên nhóc này.

3

Khi lên thuyền cùng sư phụ, tâm trạng mị đã bình thản trở lại.

Sống thì phải có tinh thần thoải mái như muốn sống không muốn chết.

Ba vị sư huynh cưỡi mây bay ngang qua đầu.

Mị ở dưới an tâm chờ chết.

Yêu quái sẽ không bỏ lỡ bất kỳ con mồi nào tự động đến cửa.

Vừa rồi mặt sông còn phẳng lặng bỗng nổi sóng dữ dội, một con sóng lớn hung hãn ập đến từ đáy thuyền, tên yêu quái chèo thuyền, ôi không, sư phụ nói: "Các con ngồi vững!"

Mị: "Ha ha.."

Giả vờ cũng ra dáng lắm.

Đúng như dự đoán, ngay sau đó cả con thuyền bị con sóng lớn hất tung lên trời, mị và sư phụ lăn lộn rơi xuống sông.

Sư phụ ôm chặt lấy mị: "Giảo Giảo, cứu ta! Cứu ta!"

Mị cố gắng đẩy y ra: "Sư phụ buông ra! Sư phụ buông ra!"

"Người là nhân vật chính, người sẽ không chết! Người tin con đi!"

"Buông ra aaaaa!"

Yêu quái đứng bên cạnh: "Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!"

Haha.

Lại bị bắt rồi.

Cũng nhờ có công lao của sư phụ.

4

Yêu quái dùng dây thừng bằng cỏ nước trói mị và sư phụ vào hai đầu khác nhau. Mị giãy giụa một hồi, nhưng càng giãy giụa dây thừng càng siết chặt.

Sư phụ da thịt mềm mại, mới giãy giụa vài cái thì dây thừng đã hằn sâu vào da thịt.