Chương 6 - XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ÁC ĐỘC CẦM TÙ NAM CHÍNH
Chương 6:
Để phòng ngừa Như Mặc bị nhận ra, nàng chỉ có thể cho hắn đeo mặt nạ. Nếu có người hỏi, nàng sẽ nói là hắn bị hủy dung, không tiện lộ mặt, sợ hù dọa người khác.
Nàng để Như Mặc lặp lại lời nàng dạy. Hắn vô cùng lo lắng, nhưng dưới sự kiên trì của nàng, cuối cùng Như Mặc cũng mở miệng, nói:
"Ta là thị vệ của chủ tử! Ta bị hủy dung trong một trận hỏa hoạn, được chủ tử cứu, từ đó đi theo chủ tử đến giờ."
Nàng cảm động rớt nước mắt, Như Mặc rốt cục không còn gọi nàng là "Chủ nhân" nữa, đây là một tiến bộ lớn. *Tung hoa! Tung hoa*
" Rất ngoan, phải như vậy chủ nhân mới thích ngươi nha."
Nàng có chút cứng đờ sờ đầu hắn, thế quái nào nàng cứ có cảm giác như mình đang thao túng tâm lý nam chính vậy nhỉ.
Như Mặc thuận thế lấy đầu cọ cọ vào tay nàng, ngoan ngoãn tựa người vào vai nàng. Nàng vốn đang định mở miệng nói chuyện thì Như Mặc đã lên tiếng trước:
"Chủ nhân yên tâm! Nếu có người hỏi, ta sẽ nói như những gì chủ nhân căn dặn."
"Ta ngoan như vậy, chủ nhân có thể khen ta một tiếng không? Ta thích nhất là được chủ nhân khích lệ."
"Ta sẽ làm cún con trung thành nhất của chủ nhân."
Mới mừng vì hắn không còn gọi mình là chủ nhân. Giờ thì hay rồi, cứ hết câu này đến câu khác, câu nào cũng chủ nhân, chủ nhân. Nàng nghe mà tim gan phèo phổi chỗ nào cũng mệt mỏi ngang.
Thôi không sao, chuyện này gấp gáp cũng không được, ít nhất hiện tại hắn chịu gọi nàng là chủ tử lúc bị người khác hỏi cũng là một sự tiến bộ rồi. Khi không có ai hắn gọi nàng là chủ nhân cũng được. Có gì nàng sẽ từ từ rèn thêm. Dục tốc bất đạt, mọi chuyện phải đi từng bước, từng bước!
Nghe được nguyện vọng của hắn là cầu nàng khen ngợi. Nàng cũng không thể làm gì khác ngoài việc tùy tiện khen vài câu lấy lệ.
Như Mặc lại rất hưởng thụ việc được nàng khen ngợi. Hắn luôn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt làm nàng như tan chảy, nụ cười ôn nhu như hòa tan vạn vật, trong mắt của hắn cũng chỉ phản chiếu mỗi mình hình bóng nàng.
Đừng nhìn nàng như vậy a! Nhìn thế này lỡ nàng phải lòng nam chính thì phải làm sao? Bộ dáng bây giờ của nam chính quá mức đáng yêu đi, nàng sợ nàng không làm chủ được mình, vô tình sa ngã trong ánh mắt đó chắc c.h.ế.t mất thôi!
Vẫn là nhanh tìm đủ nguyên liệu để làm thuốc giải cho nam chính. Nàng cảm thấy chỉ khi mình rời xa nam chính thì mình mới có khả năng sống sót thôi.
Trên tay của nàng hiện đang có ba loại dược liệu, còn thiếu hai loại nữa. Một loại ở trong phủ tướng quân, một loại cần phải tự mình đi hái, dù sao loại dược liệu kia rất khó tìm thấy.
Nàng nhớ trong kịch bản nguyên tác, sau khi nam chính có lại ý thức tự chủ, liền ép nhân vật phản diện độc ác viết ra phương thuốc.
Lúc đó nam chính đã khôi phục thân phận, áp bách phủ tướng quân giao loại dược liệu kia ra.
Còn loại dược liệu còn lại là nữ chính tự mình hái mang về cho nam chính.
Vậy nữ chính có thể hái về cho nàng, để nàng lấy công chuộc tội được không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị nàng dập tắt ngay, dù sao nàng cũng không có ý định xen vào kịch bản.
Nếu để nàng hái được, nàng cũng sẽ đưa cho nữ chính, để nữ chính giải độc cho nam chính. Vẫn nên để nam chính nữ chính thuộc về nhau đi, nàng sợ phát sinh biến số lắm, biết đâu lúc đó lại c.h.ế.t nhanh hơn thì khổ!
Loại dược liệu trong phủ tướng quân khá khó lấy, vì nhi tử của tướng quân đang bị bệnh nặng, tìm kiếm khắp nơi mới có được loại dược liệu này để trị bệnh.
Xem ra muốn lấy loại dược liệu này, chỉ có thể tiếp cận nhi tử của tướng quân, cứu mạng hắn ta, sau đó khi bọn hắn đề nghị báo ân, nàng mới giả bộ muốn loại dược liệu kia.
Bất quá kết cục nhi tử của tướng quân trong kịch bản viết là chết, c.h.ế.t vì không ai chữa khỏi, nam chính còn cướp mất dược liệu có thể cứu hắn.
Đã không có thầy thuốc rồi, đến dược liệu cứu mạng còn bị cướp đi thì sống sao nổi!