Chương 7 - Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc
Sau đêm tôi bỏ đi khỏi phòng B, Phó Dạ và tôi duy trì một sự im lặng căng thẳng.
Tôi không đến phòng B nữa, mà tự học điên cuồng ở nhà. Tôi dùng mọi kiến thức Phó Dạ đã dạy để ôn tập, không bỏ sót một công thức hay sơ đồ nào.
Phó Dạ cũng không xuất hiện. Anh ta trở lại với hình ảnh học bá lạnh lùng, dán mắt vào sách vở. Nhưng tôi biết , anh ta đang chờ đợi. Anh ta muốn xem, liệu tôi có thể tự đạt được mục tiêu $85$ điểm Hóa mà không có sự kiểm soát của anh ta hay không .
Sự im lặng này còn áp lực hơn mọi lời đe dọa.
Sáng ngày thi giữa kỳ, tôi bước vào phòng thi. Tôi nhìn thấy Lâm An ngồi ở góc phòng, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, vừa lo lắng, vừa hy vọng.
Tôi nhìn về phía Phó Dạ. Anh ta đang ngồi ở dãy bàn đầu. Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đen sâu thẳm lướt qua Lâm An, rồi dừng lại trên khuôn mặt tôi .
Ánh mắt anh ta không còn là sự kiểm soát, mà là một sự thách thức và một chút gì đó hỗn loạn.
"Chứng minh cho tôi thấy, cô xứng đáng với sự tự do, Nguyễn Minh Nguyệt." – Ánh mắt anh ta như nói .
Tôi không đáp lại , chỉ gật đầu một cái thật nhẹ, rồi ngồi vào chỗ của mình .
Bài thi Hóa học bắt đầu.
Nhờ phương pháp dạy của Phó Dạ, mọi thứ trở nên rõ ràng. Công thức, cân bằng, tính toán... tất cả đều tuôn ra một cách trôi chảy. Tôi hoàn thành bài thi với sự tự tin chưa từng có .
Hai ngày sau , kết quả được công bố.
Thầy Tôn bước vào lớp, gương mặt rạng rỡ.
"Hôm nay có một bất ngờ lớn. Lớp 11A1 có thêm một học sinh đạt điểm A, và là một bước nhảy vọt ngoạn mục!"
Cả lớp nín thở.
"Nguyễn Minh Nguyệt. 88 điểm Hóa học."
Cả lớp bùng nổ. Sự kinh ngạc hoàn toàn . Lâm An quay lại nhìn tôi , đôi mắt mở to vì vui mừng.
"Phó Dạ, Lâm An, và Nguyễn Minh Nguyệt. Ba học sinh giỏi nhất khối Hóa. Thật đáng tự hào!" Thầy Tôn cười lớn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. 88 điểm. Tôi đã thắng cược!
Tôi quay sang nhìn Phó Dạ. Anh ta vẫn ngồi đó, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng khóe môi anh ta hơi nhếch lên, nụ cười ngọt ngào lần đầu tiên xuất hiện một cách chân thật.
Anh ta đứng dậy, đi về phía tôi . Cả lớp im lặng tuyệt đối.
Phó Dạ không nói gì. Anh ta chỉ đưa tay ra , đưa cho tôi một hộp sữa chuối.
"Phó Dạ..."
Phó Dạ thì thầm chỉ tôi có thể nghe thấy.
"Cô đã thắng," Anh ta nói , giọng trầm ấm và hoàn toàn không còn sự lạnh lùng của Kẻ Kiểm Soát. "Cô đã chứng minh cô là vật thí nghiệm xuất sắc nhất."
"Và, hợp đồng... kết thúc rồi ." Tôi nói , cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng trống rỗng.
Phó Dạ nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt anh ta dán chặt vào tôi , không hề hướng về Lâm An nữa.
"Hợp đồng đã kết thúc." Anh ta lặp lại . " Nhưng ... sự gắn kết hóa học thì chưa ."
Anh ta cúi xuống, thì thầm vào tai tôi , chỉ đủ cho tôi nghe thấy: " Tôi không thể kiểm soát cô nữa, Minh Nguyệt. Nhưng tôi nhận ra , tôi không muốn cô rời đi ."
Buổi tối hôm đó, tôi quyết định đến phòng B một lần cuối. Không phải để học, mà là để lấy lại sách vở và nói lời tạm biệt.
Phó Dạ đã ở đó, ngồi đối diện với một chồng sách.
" Tôi biết cô sẽ đến." Anh ta nói .
Tôi đặt cuốn sách Hóa học xuống. " Tôi đến để cảm ơn anh . Và... để nói rằng tôi sẽ trả lại mọi thứ anh đã dạy tôi ."
"Không cần," Phó Dạ đáp. "Đó là học phí cho việc cô đã mở cho tôi một phản ứng mới."
"Phản ứng gì?"
Phó Dạ đứng dậy, bước đến gần tôi .
"Trước đây, mọi thứ tôi làm đều xoay quanh Lâm An. Tôi ám ảnh cô ấy . Tôi muốn cô ấy ở bên tôi . Tôi dùng sự kiểm soát để che giấu sự bệnh kiều và cô đơn của mình ."
"Và rồi ... cô đến."
"Cô là một kẻ ngu ngốc, nhưng lại thông minh. Cô là người phục tùng nhất, nhưng lại là người phản kháng tôi mạnh mẽ nhất. Cô là một biến số mà tôi không thể tính toán được ."
Phó Dạ nhìn sâu vào mắt tôi . Ánh mắt anh ta lần đầu tiên không có sự kiểm soát, mà là sự bối rối và chân thành hiếm hoi.
"Nguyễn Minh Nguyệt. Tôi dùng cô làm lá chắn để kích thích Lâm An. Nhưng tôi lại bị kích thích bởi chính cô. Tôi thích sự phục tùng của cô, tôi thích sự thông minh khi cô tuân lệnh. Tôi thích sự mệt mỏi khi cô học tập. Tôi thích cách cô đã thắng cược mà không cần tôi ."
Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má tôi .
"Hợp đồng kiểm soát đã kết thúc. Giờ đây, tôi muốn một mối quan hệ tự nguyện."
" Tôi vẫn là một kẻ bệnh kiều. Tôi vẫn thích kiểm soát mọi thứ. Nhưng tôi không muốn kiểm soát Lâm An nữa. Tôi muốn kiểm soát cô, Nguyễn Minh Nguyệt. Tôi muốn cô là của riêng tôi . Hoàn toàn tự nguyện."
Lời tỏ tình của Kẻ Bệnh Kiều: Vẫn đầy kiểm soát, nhưng lại là sự chấp nhận và khao khát thật lòng.
Phó Dạ lùi lại một bước, ánh mắt kiên định.
"Từ hôm nay, vai trò của chúng ta sẽ đổi chỗ. Cô là mục tiêu. Tôi là kẻ theo đuổi."
"Cô đã ký vào điều 4, và tôi có mọi bí mật của cô. Nhưng tôi sẽ không dùng chúng để đe dọa cô. Tôi sẽ dùng chúng để bảo vệ cô."
Anh ta cầm chiếc bút máy bạc lên, viết một dòng chữ lên tờ giấy nháp:
Giai đoạn 1: Theo Đuổi (Thời hạn: 1 tháng)
"Trong một tháng này , tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, tôi không chỉ là một kẻ kiểm soát. Tôi là một người yêu có thể mang lại cho cô sự bảo vệ và sự công nhận tuyệt đối. Cô có thể từ chối mọi yêu cầu của tôi , nhưng cô không được phép chạy trốn."
"Nếu cô không chấp nhận sự theo đuổi của tôi , tôi sẽ lặng lẽ rút lui, và bí mật của cô sẽ được bảo đảm an toàn . Nhưng nếu cô chấp nhận..."
Phó Dạ không nói hết câu, nhưng nụ cười ngọt cuối cùng của anh ta đã thay thế cho mọi lời nói . Nụ cười đó hứa hẹn một tình yêu đầy ám ảnh và cuồng nhiệt.
Tôi nhìn chiếc bút máy trên bàn. Chiếc bút này đã từng là biểu tượng của sự kiểm soát, giờ lại là lời mời cho một mối quan hệ mới, nguy hiểm hơn nhưng cũng hấp dẫn hơn.
Ngọc Đinh Đang
"Phó Dạ," Tôi nói với giọng quyết tâm. "Anh phải nhớ, tôi không còn là con rối của anh nữa. Anh muốn theo đuổi tôi ? Anh phải nỗ lực."
"Cô không cần nhắc nhở. Tôi luôn đạt điểm tối đa trong mọi mục tiêu." Anh ta đáp, ánh mắt lóe lên sự tự tin.
Tôi gật đầu, cầm lấy chiếc bút.
"Hẹn gặp lại , Phó Dạ."
Tôi quay lưng bước đi , tim đập nhanh. Tôi biết , tôi không chỉ thoát khỏi vai trò nữ phụ ác độc, mà còn bước vào một câu chuyện tình yêu mới, đầy rẫy sự vờn nhau , thử thách và phản ứng hóa học mãnh liệt với Kẻ Bệnh Kiều.