Chương 3 - Xuyên Thành Con Gái Của Nhân Vật Phản Diện

10.

Ta không muốn ch//ết.

Xuân Đào cũng không muốn Mai tỷ tỷ của nàng ta chịu oan ức thay người khác, trở thành người vô tội bị liên lụy.

Luận về mục đích mà nói, hai chúng ta đang chung đường, có cùng mục tiêu.

Để tránh những chuyện rắc rối khác xảy ra, ta che giấu chuyện mình là người xuyên sách, bịa ra một trải nghiệm thức tỉnh trong mộng tương tự.

Vấn đề trước mắt của chúng ta tương đối khó giải quyết, chính là làm thế nào để có thể đảo ngược cốt truyện ban đầu.

Tổng cộng ta đã lặp lại tuần hoàn này tám lần, trong lòng ta có một suy đoán.

Cốt truyện sẽ hạn chế hoạt động của ta, vào thời điểm mấu chốt, cốt truyện sẽ khống chế cơ thể ta để đảm bảo mạch truyện diễn ra suôn sẻ.

Lần thứ tám đó là do ta thân bất do kỷ nên mới đồng ý với Hoàng Đế đến hồ cá xem, đây chính là minh chứng tốt nhất.

Mặt khác, sự khống chế của cốt truyện cũng có hạn chế.

Bảy lần trước ta giả bệnh ở lại điện Khôn Nguyên, điều này đã ảnh hưởng đến cốt truyện nhưng nó cũng không có biện pháp nào có thể áp dụng phương thức giống như vậy để thao túng ta.

Ta có một suy đoán lớn mật, có lẽ cốt truyện có thể kiểm soát được ta phải thỏa mãn cả điều kiện về thời gian và không gian.

Nghĩa là, đồng thời thỏa mãn hai điều kiện tiên quyết “ngày 2 tháng 8” và “ta đang ở điện Hiệt Phương.”

Khi đáp ứng đủ hai điều kiện này thì cốt truyện mới có thể bắt đầu.

Vậy nên nó mới nhân lúc ta muốn tạo bước ngoặt cho cốt truyện đã đoạt lấy cơ thể ta, hoàn thành cốt truyện đã định.

Nói cách khác, đối thủ của ta là…

Chính bản thân cốt truyện.

Muốn nghịch thiên cải vận thì nhất định phải nghĩ ra biện pháp lật đổ cốt truyện.

Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Bóng dáng của Đường Tuyết phản chiếu trên cửa, nàng ấy nói Lý tổng quản tới truyền lời, mời các vị nương nương đến đình Đinh Lan, Hoàng Hậu nương nương phái người tới đón công chúa.”

Ta kéo tay Xuân Đào, nói nhỏ:

“Thời gian không đủ, chờ lát nữa ngươi theo ta ra ngoài, trực tiếp đi đến bên cạnh hồ cá, chúng ta cùng nhau hợp lực, nhất định phải bắt được người giật dây kia.”

Ta và Đường Tuyết trở lại đình Đinh Lan.

Lần này, ta không muốn đổi chỗ ngồi, trực tiếp ngồi vào vị trí mà ti lễ đã sắp xếp.

Nếu đã định trước ta chắc chắn sẽ ch//ết ở hồ cá chép kia, nghĩa là ta vẫn sẽ an toàn khi ở đình Đinh Lan.

Ta lặng lẽ quan sát các phi tần ở bàn đối diện.

Vì muốn ứng phó với sắc đẹp khuynh nước khuynh thành của Mai Phi nên hôm nay các phi tần đều chú trọng đến trang điểm và y phục.

Lệ Phi mặc một bộ y phục bằng lụa mềm màu đỏ thẫm, vạt áo được thêu những hoa văn không có quy luật, tà váy đung đưa, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi giày đầu phượng có những viên ngọc trai được đính bằng chỉ vàng.

Ta lại nhìn về phía Hiền Phi cách đó không xa.

Hôm nay nàng ta lựa chọn phong cách thanh lịch, mặc một chiếc váy lụa màu khói phỉ thúy nhưng tà váy chạm đất nên không nhìn thấy màu sắc của đôi giày.

Ta nhíu mày, sau đó nháy mắt với Đường Tuyết.

Đường Tuyết hiểu ý, lặng lẽ lui ra ngoài. Sau khi trở lại trên tay nàng ấy bưng một khay đựng rượu, cố tình đụng trúng người Bích Ngô đứng bên cạnh Hiền Phi.

Rượu không thiên vị ai cả, đúng lúc dính cả trên người Hiền Phi.

Hiền Phi hô lên một tiếng, hốt hoảng đứng dậy, hai tay nhấc vạt váy lên.

Lộ ra một đôi giày tụ vân màu xanh lá cây được thêu thêm cặp uyên ương cực kỳ tinh xảo.

Trong lúc ta đang nghi hoặc, ánh mắt lơ đãng nhìn sang bên phải, ta đột nhiên mở to mắt.

Một đôi giày thêu đế bằng màu cánh sen, hai bên thêu hoa mẫu đơn.

Giống y đúc đôi giày trong trí nhớ của ta.

Ánh mắt theo tà váy màu trắng nhạt được xếp ly tỉ mỉ hướng lên trên.

Vân Tiệp Dư đang lấy tay che miệng, sắc mặt hoảng hốt nhìn Hiền Phi nhưng trong ánh mắt lại nhanh chóng hiện lên tia kinh thường.

Chính là nàng ta!

Ta cố gắng kiềm chế sự kích động của mình, kiên nhẫn, chăm chú nhìn một lượt giày của các phi tần còn lại.

Giày đầu phượng, giày tụ vân, giày đế cao, màu mây ngũ sắc, màu ngọc hoa, đủ loại kiểu dáng và màu sắc khác nhau.

Nhưng giày thêu đế bằng màu cánh sen chỉ có một mình Vân Tiệp Dư mang.

Nàng ta ngồi bên phải Lệ Phi, dáng vẻ cẩn thận, dè dặt.

Khi đối mắt với ta thì cực kỳ ngạc nhiên nhưng sau đó lại nở nụ cười tiêu chuẩn.

Ta bình tĩnh cười lại với nàng ta.

Lúc này, Lê Vũ từ bên ngoài thủy đình hối hả chạy vào: “Điện hạ, ngài gọi ta có chuyện gì sao?”

Ta gật đầu một cái.

Đường Tuyết đang bị cung nữ Bích Ngô bên cạnh Hiền Phi níu tay áo, chưa thể thoát thân.

Ta đành bảo một nha đầu đi điện Khôn Nguyên gọi Lê Vũ tới đây.

Ta ngoắc ngoắc tay, ý bảo Lê Vũ tiến lại gần, sau đó nói nhỏ bên tai nàng ấy mấy câu.

Lê Vũ vô cùng kinh hãi, liếc nhìn Vân Tiệp Dư, rồi lại nhìn sang ta, giọng điệu ngập ngừng:

“Điện hạ, nếu bị Hoàng Hậu nương nương biết thì…”

Ta trấn an nàng ấy: “Ngươi yên tâm đi. Nếu mẫu hậu hỏi thì ngươi cứ nói là ta bảo ngươi làm vậy.”

Lê Vũ cắn răng, gật đầu lui ra ngoài.

Ta rủ mắt xuống, nhớ lại cốt truyện lần nữa.

Chờ lát nữa, cho dù ta có tình nguyện hay không thì cốt truyện vẫn sẽ bắt đầu.

Dựa theo tình tiết truyện, ta sẽ bỏ lại Đường Tuyết, một mình đi đến bên cạnh hồ cá chép.

Chẳng qua, lần này ta đã có hai lớp áo giáp bảo vệ.

Một là Xuân Đào, theo lời nói của ta, lặng lẽ trốn bên cạnh hồ cá chép.

Một cái khác chính là Lê Vũ, người nhận lệnh đi ngăn cản Vân Tiệp Dư, kẻ bị tình nghi là hung thủ.

Ta thật sự muốn xem khi hung thủ không có ở đây thì cốt truyện sẽ để ta ch//ết như thế nào.

Khi bữa tiệc gần kết thúc thì Hoàng Đế lại dừng lại ở cửa, hỏi ta có muốn đi đến hậu viện xem hồ cá không.

Lần này ta không chống đối cốt truyện, thuận theo nó đi đến hồ cá.

Đợi đến khi Đường Tuyết đi lấy chiếc bình nhỏ để ta đựng cá chép, một lần nữa ta bị bỏ lại một mình bên cạnh hồ cá.

Gió thổi qua lá trúc tạo nên âm thanh xào xạc.

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể ta lại bị không chế.

Cùng lúc đó, phía sau lưng vang lên tiếng bước chân quỷ dị.

Sống lưng ta lạnh toát như bị sét đánh.

Cái này… là sao chứ?

Rõ ràng vừa rồi trên đường đến hồ cá đã có tiểu thái giám hoảng loạn chạy đến báo tin cho Hoàng Đế, hắn nói Vân Tiệp Dư khi ngắm cảnh ở đình Đinh Lan, không cẩn thận bị rơi xuống nước.

Sao trong nháy mắt nàng ta đã có thể xuất hiện ở đây!

Còn có… Xuân Đào đâu?

Nếu nàng ấy vẫn trốn ở chỗ cũ thì chắc chắn phải giúp đỡ ta bắt được tên hung thủ này chứ, nàng ấy đang làm gì?

Tại sao lại yên lặng như vậy, một chút động tĩnh cũng không có?

Sau lưng bị một lực rất mạnh đánh tới, ta lại lần nữa rơi xuống nước.

Như lần trước, cơ thể bị nước lạnh bao quanh, sự không chế của cơ thể buông lỏng một chút, ta lại có thể điều khiển cơ thể này.

Ta liều mạng vùng vẫy, cố gắng cách xa chỗ đứng của hung thủ ở cạnh hồ.

Chẳng qua có một bàn tay gắt gao đè đỉnh đầu ta khiến ta trốn không thoát.

Đàn cá chép lại bị kinh sợ một lần nữa, nước ao lạnh như băng chui vào mũi và miệng ta.

Ta liều mạng mở to hai mắt.

Trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy đôi giày thêu của hung thủ qua gợn sóng nước.

Ta kinh hoàng phát hiện.

Giày thêu lần này không phải là màu cánh sen mà là màu đỏ như m//áu.

11.

Ngày 2 tháng 8, lần thứ mười một.

Một lần nữa ta ôm ngực, lớn tiếng ho khan từ trên giường ngồi dậy.

Phổi bị đau rát do thiếu dưỡng khí, cảm giác đó vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

Nhưng ta không quên được, lập tức vén chăn xuống giường.

Không đúng, tất cả đều không đúng!

Ta đoán sai rồi, Vân Tiệp Dư không phải là hung thủ.

Không biết Xuân Đào bên kia gặp phải chuyện gì lại không xuất hiện đúng hẹn ở bên cạnh hồ.

Ta phải đi tìm nàng ta nói cho rõ.

Chân vừa chạm đất thì một trận ho kịch liệt kéo đến.

Ta đau đớn cúi người, cảm thấy phổi như bị đẩy lên đến cổ họng, vô cùng đau rát.

Đường Tuyết vội vàng bỏ chậu đồng trong tay xuống, đi nhanh đến bên cạnh ta.

Vừa vỗ nhẹ sau lưng ta, vừa gấp gáp nói:

“Sao thế này? Công chúa bị sặc nước miếng sao? Có muốn nô tỳ đi gọi thái y đến xem một chút không?”

Ta ho đến nỗi không thể trả lời.

Bàn tay theo bản năng kéo tà váy màu đỏ thêu hoa hải đường vàng của nàng ấy.

Tà váy nàng ấy đung đưa, lộ ra một đôi giày thêu màu đỏ diễm lệ.

Như m//áu vậy.

Tầm mắt ta bỗng dưng đông cứng lại.

Cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng.

Ta chợt rùng mình một cái.

12.

Ta cố gắng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Lần nữa phái Đường Tuyết để ý cho ta hôm nay có phi tần nào đi đôi giày thêu hoa màu cánh sen trong bữa tiệc hôm nay hay không.

Đường Tuyết không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ gật đầu đồng ý.

Trong lòng ta cảm thấy một cơn ớn lạnh.

Sợ rằng, Đường Tuyết vẫn nhớ rõ chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Hôm qua là lần đầu tiên ta phân phó nàng ta để ý phi tần đi giày thêu màu cánh sen, vẻ mặt kinh ngạc lúc đó của nàng ta không phải là giả.

Đúng là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ khi một bé gái mới sáu tuổi lại không chú ý đến y phục của các công chúa cùng tuổi mà lại chú ý đến giày của các phi tần, còn đưa ra yêu cầu về màu sắc.

Nhưng bây giờ, thần sắc của Đường Tuyết vẫn như thường, không chút nghi ngờ.

Đúng là có gì đó không đúng.

Trừ khi, nàng ta đã sớm biết nguyên nhân.

Ta chìm vào suy nghĩ, sau đó chợt vỗ trán của mình một cái, cố làm ra vẻ ảo não.

“Ai da, chiếc khóa trường mệnh Thái hậu ban cho ta bỏ quên trong phòng của Hoàng Hậu mất rồi. Đường Tuyết, ngươi mau đi lấy giúp ta.”

Đường Tuyết vừa rời đi, ta lập tức gọi Lệ Vũ đang bận rộn ở điện bên kia lại.

Khi vào điện Khôn Nguyên, Lê Vũ và Đường Tuyết ở cùng một nhóm.

Nghe nói khi trưởng sự đưa người vào cung đúng lúc Hoàng Hậu đang xem sách.

Ánh mắt nàng hơi rũ xuống vừa vặn nhìn trúng câu thơ: “Khói bếp lượn lờ quanh bếp lửa, Đường Lê trong tuyết gặp mưa rơi “. Vì vậy, nàng lập tức đặt tên cho hai cung nữ là Đường Tuyết và Lê Vũ.

Lê Vũ chững chạc, làm việc tỉ mỉ không hoạt bát, vui vẻ bằng Đường Tuyết. Vì vậy, Hoàng Hậu đã phân phó nàng ấy ở lại trong cung, phụ trách sắp xếp các công việc ở trong điện Khôn Nguyên.

Ta đi thẳng vào vấn đề: “Lê Vũ, ngươi ở cùng phòng với Đường Tuyết, có từng thấy nàng đi một đôi giày thêu đế bằng màu cánh sen, hai bên giày thêu hoa mẫu đơn chưa?”

Lê Vũ ngạc nhiên: “A… sao điện hạ biết được?”

Ta vội vàng nói: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Lê Vũ cười nói: “Người khác thì không nói nhưng thần đã làm việc tại điện dệt may bao năm nay, sao lại không nhận biết loại giày cơ bản này được?”

“Huống chi, mấy năm gần đây trong cung lưu hành kiểu giày đầu phượng, đế cao còn loại giày đế bằng như điện hạ nói thì hiện tại rất khó tìm thấy trong cung.”

“Loại giày đế bằng chính là kiểu giày én nhỏ, rất phổ biến vào thời nhà Chu trước đây, nay là vùng Giang Nam. Thần nghe nói vào giữa mùa xuân, những người con gái ở đó thích dùng giày đế bằng này đi du xuân.”

“À, thần nhớ ra rồi, giày đế bằng có thêu hoa mẫu đơn là Vân Tiệp Dư tặng nhưng nương nương không quen đi kiểu giày đó nên thưởng cho Đường Tuyết. Trước khi vào cung thì nàng ấy là người phía Nam.”

“Sao đột nhiên điện hạ lại hỏi cái này?”

Sắc mặt ta lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Lời của Lê Vũ đã xác nhận cho suy đoán của ta có đúng hay không.

Nhưng mà, hung thủ thật sự là Đường Tuyết sao?

Ta ch//ết thì có lợi ích gì cho nàng ta?

Trong lúc ta đang mải mê suy nghĩ thì Đường Tuyết cau mày đi vào trong điện:

“Công chúa, bên chỗ nương nương không tìm thấy khóa trường mệnh của người. Người nghĩ lại xem, có phải rơi ở chỗ khác rồi không? Nếu là cái khác thì thôi nhưng đây là khóa trường mệnh Thái hậu ban cho, không thể sơ suất được. Nếu ném lung tung, nương nương nhất định sẽ phạt người.”

Ánh mắt của nàng ta lộ rõ vẻ lo lắng, giọng điệu nóng nảy giống như thật sự lo lắng cho ta.

Ta lắc đầu, bỏ qua suy đoán trong lòng, đưa tay lấy khóa trường mệnh trong tủ quần áo của mình, cười nói:

“Ngươi đừng lo, là do ta nhớ nhầm, không có rơi ở chỗ mẫu hậu mà rơi ở trong điện của ta thôi, vừa nãy Lê Vũ đã tìm lại cho ta rồi.”

Lê Vũ nghe ta nói như vậy thì hết sức kinh ngạc, nàng ấy cau mày nhìn sang Đường Tuyết, rồi im lặng cúi đầu xuống.

Đường Tuyết nghe ta nói vậy như trút được gánh nặng, không hề nghi ngờ gì nữa.

Lần này đến điện Hiệt Phương, ta dẫn theo Lê Vũ.

Hoàng Hậu cảm thấy kinh ngạc.

Ta làm nũng nói: “Mẫu hậu, gần đây con có chút bất cẩn, thỉnh thoảng còn làm mất đồ. Hôm nay điện Hiệt Phương có rất nhiều người, Lê Vũ cẩn thận hơn nên có nàng bên cạnh con cũng yên tâm.”

Hoàng Hậu gật đầu, Đường Tuyết đứng bên cạnh liếc nhìn Lê Vũ mấy lần, trong mắt có ý tứ không rõ.

Còn chưa đến gần điện Hiệt Phương, ta đã nhanh mắt, rướn cổ nhìn xung quang tìm kiếm thân ảnh của Xuân Đào.

Thuận miệng bịa lý do muốn bắt bướm rồi nhân cơ hội tách Đường Tuyết và Lê Vũ ra, một người đi lấy lưới bắt bướm, một người đi lấy đôi giày mềm.

Đợi đến khi bên cạnh không có ai, ta nhanh chóng đi về phía Xuân Đào, kéo nàng ấy đến chỗ yên tĩnh.

“Hôm qua xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi không nghe theo lời ta phân phó canh giữ bên cạnh hồ cá?”

Sắc mặt Xuân Đào tái nhợt, một bộ dạng chưa tỉnh hồn:

“Công chúa, hôm qua vốn dĩ ta đã núp trong rừng bên cạnh hồ cá nhưng sau đó có người nhân lúc ta không chú ý đã siết cổ ta từ sau lưng… hình như ta đã ch//ết.”

Ta kinh ngạc, đột nhiên nhớ đến buổi lễ hôm qua, sau khi Đường Tuyết thoát khỏi sự dây dưa của Bích Ngô, nàng ta từng biến mất một khoảng thời gian.

Chẳng lẽ Đường Tuyết nhân cơ hội đó đến s//át hại Xuân Đào?

Đúng vậy, lúc ta đi tìm Xuân Đào nàng ta cũng ở đó, chắc đã nghe được lời tiên đoán của Xuân Đào nên đã có phòng bị, sợ mình bị vạch trần nên dứt khoát ra tay giải trừ mối họa này.

Nhưng vẫn có điều ta chưa hiểu.

Nếu Xuân Đào ch//ết trước ta thì sẽ không ảnh hưởng gì đến cốt truyện, mọi thứ đều sẽ phát sinh đúng theo mạch truyện.

Nhưng tại sao, tại sao… ta lại quay lại chứ?

Chẳng lẽ ta đoán sai rồi.

Lần trước cốt truyện bắt đầu lại không liên quan gì đến Xuân Đào sao?

Ta gãi đầu, chỉ cảm thấy mọi thứ rối tung rối mù.

Cố gắng trấn an Xuân Đào đang nơm nớp lo sợ, ta bảo nàng ấy đổi địa điểm ẩn núp, một lần nữa ngồi xổm bên cạnh ao cá.

Sau khi bắt tượng trưng mấy con bướm, bọn ta nhanh chóng nhận được tin tức Hoàng Đế truyền mọi người đến đình Đinh Lan.

Một lần nữa ta bước vào đình Đinh Lan, ngồi giữa Nhị hoàng tử và Tứ công chúa.

Ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh, giả vờ như đang tìm giày thêu đế bằng màu cánh sen.

Đường Tuyết đứng sau lưng ta cũng làm hết bổn phận giúp ta tìm giày.

“Công chúa, váy của Hiền Phi nương nương dài chấm đất, không nhìn thấy màu sắc của giày. Nếu không, nô tỳ đi lấy khay rượu ngon đến đây, giả bộ không cầm chắc, vẩy một chút lên người nàng ta? Như vậy có thể khiến nàng ta hoảng hốt đứng dậy, để lộ ra đôi giày.”

Ta tỉnh bơ nhìn xuống đất.

Đình ở ngay cạnh hồ vốn không có gì ngăn cản, gió thổi tứ phía, khiến làn váy của Đường Tuyết cũng đung đưa theo.

Dưới gấu váy ẩn hiện một đôi giày thêu màu đỏ tươi.

Ta lắc đầu, cần lấy tay nàng ta , ánh mắt sợ hãi: “Đường Tuyết, ngươi đừng đi, ta sợ.”

Đường Tuyết cúi đầu, ngơ ngác nhìn bàn tay ta đang nắm lấy tay nàng ta, trên mặt thoáng qua một biểu cảm khó hiểu.

Ta sai Lê Vũ mang rượu đến khiến váy của Hiền Phi bị ướt lại nhìn giày thêu màu cánh sen của Vân Tiệp Dư, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và tức giận.

Ngay trước mặt Đường Tuyết, ta phân phó Lê Vũ cho dù làm cách gì cũng phải ngăn được Vân Tiệp Dư, dù có phải đầy nàng ta xuống nước.

Lê Vũ hoang mang lui xuống trước, ta len lén nhìn vẻ mặt Đường Tuyết.

Nàng ta đang nhìn mặt hồ gợn sóng bên ngoài đình Đinh Lan với vẻ mặt khó hiểu.

Buổi lễ kết thúc, lần thứ ba, ta và Đường Tuyết đi đến hồ cá chép.

Ta thuần thục vén tay áo lên, vừa đưa tay thò xuống hồ vừa phân phó Đường Tuyết đi tìm cho ta cái bình nhỏ để đựng cá chép.

Nhưng lần này không giống hai lần trước, Đường Tuyết đứng đó một lúc sau đó mới mím môi rời đi.

Ta đứng bên cạnh hồ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Rừng trúc bên cạnh hồ vắng tanh, không ai đáp lại.

Giá thổi qua từng lá trúc, phát ra âm thanh xào xạc.

Da đầu ta tê dại.

Không phải chứ… Xuân Đào bên kia lại gặp rắc rối gì sao?

Trước khi ta kịp suy nghĩ thì một lần nữa lại mất quyền kiểm soát cơ thể.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ phía sau lưng.

Tiếng bước chân ngày càng gần, tim ta đập nhanh như trống bổi, còn chưa rơi xuống nước đã cảm thấy nghẹt thở.

Ngay khi ta nghĩ vòng tuần hoàn này sẽ tiếp tục lặp lại, phải kết thúc bằng cái ch//ết của mình thì một tiếng hét sợ hãi vang lên từ phía sau.

Sau đó là âm thanh của vật gì đó bị quăng xuống đất.

Một cánh tay mạnh mẽ kéo ta cách xa khỏi hồ cá, trước mặt ta xuất hiện khuôn mặt lo lắng của Lê Vũ.

“Điện hạ, người không sao chứ?”

Thật kỳ lạ, khi giọng nói của nàng ấy vang lên thì sự giam cầm trong cơ thể ta đột nhiên biến mất.

Sống sót sau tai nạn, ta không khỏi lấy tay chống xuống đất, miệng há to thở hổn hển.

Đợi đến khi nhịp tim bình thường ta mới chú ý đến Đường Tuyết đang bị Xuân Đào đè xuống đất, vẻ mặt không cam lòng.

Xuân Đào cực kỳ tức giận, gắt gao níu chặt cánh tay của Đường Tuyết: “Thì ra người lần trước hại ta là ngươi!”

Được Lê Vũ đỡ, ta chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Đường Tuyết, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng ta:

“Đường Tuyết, tại sao ngươi phải hại ta?”

Đường Tuyết cười lạnh nói: “Công chúa đang nói gì vậy, sao nô tỳ lại hại người chứ? Chỉ là hiểu lầm thôi. Nô tỳ thấy người ở bên cạnh hồ cá rất nguy hiểm nên muốn đưa điện hạ cách xa một chút.”

Xuân Đào cười nhạo: “Phi, ngươi nói láo! Ta đứng đằng sau nhìn rõ, chính ngươi muốn đẩy công chúa xuống hồ!”

Sắc mặt Đường Tuyết biến đổi, đang chuẩn bị tranh cãi.

Nhưng ta không đủ kiên nhẫn, nhanh chóng kéo váy của nàng ta lên, chỉ vào đôi giày thêu màu đỏ:

“Đường Tuyết, hai lần trước người đã đẩy ta xuống hồ chính là ngươi phải không?

“Lần đầu tiên, ngươi đi đôi giày đế bằng màu cánh sen, có thêu hoa mẫu đơn ở hai bên, không nghĩ tới bản thân lại không cẩn thận bị ta nhìn thấy.”

“Lần thứ hai, sau khi ta sống lại ra lệnh cho ngươi đi để ý xem có phi tần nào đi giày thêu màu cánh sen hay không, lúc đó ngươi lập tức cảnh giác. Vì chột dạ nên mới nhanh chóng đổi thành đôi giày màu đỏ.”

“Thân là đại cung nữ của điện Khôn Nguyên, chẳng lẽ ngươi không biết rằng đôi giày đỏ không hề phù hợp với bộ y phục màu đỏ thêu hoa hải đường vàng này sao? Trừ khi ngươi có việc gì quan trọng cho nên mới không có tâm tư suy nghĩ đến y phục của mình.”

“Lần thứ ba, ta sống lại đã che giấu việc bản thân nhìn thấy đôi giày thêu màu đỏ, làm bộ vẫn tìm đôi giày thêu màu cánh sen. Quả nhiên ngươi đã bất cẩn, vẫn tiếp tục đi đôi giày màu đỏ đó xuất hiện, cho nên mới lộ ra chân tướng.”

Đường Tuyết cười gượng nói: “Công chúa, lời của người thật vô lý! Trời sinh nô tỳ vui vẻ, hoạt bát nên thích màu đỏ, chẳng lẽ việc đi giày đỏ là sai sao? Nói như vậy, ai ở trong cung đều thích đi giày đỏ cũng có hiềm nghi hết?”

Ta khẽ mỉm cười: “Chẳng qua ta chỉ mới nghi ngờ như vậy nhưng hôm nay ta có thể chắc chắn, ngươi chính là người trăm phương ngàn kế muốn gi//ết ta.”

Vẻ mặt Đường Tuyết vẫn không phục.

Ta tiếp tục nói: “Ngươi nói rất có đạo lý, hôm nay cung nữ đi giày đỏ trong cung không chỉ có một mình ngươi, chỉ với chứng cứ này ta không cách nào định tội ngươi được.”

“Nhưng mà, có cung nữ bình thường nào nghe ta nói đến nhiều lần sống lại như vậy còn có thể không đổi sắc mặt chỉ quan tâm đến màu sắc của một đôi giày?”

“Trừ khi…”

“Nàng ta đã quá quen với chuyện này.”

Đường Tuyết vô cùng sủng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Lê Vũ.

Lê Vũ đang luống cuống đứng bên cạnh, đôi mắt ngày thường luôn cực kỳ bình tĩnh nay lại hiện lên vẻ khiếp sợ khó che giấu được.

Đường Tuyết cười khổ, từ bỏ giãy giụa: “Đúng là ông trời không có mắt, chỉ còn một bước nữa thôi là ta đã thành công rồi.”

Ta cau mày lại: “Cái gì thành công? Đường Tuyết ngươi đang muốn cái gì? Ta thật sự không nghĩ ra lý do tại sao ngươi phải làm như vậy.”

“Ngươi cũng trải qua chu kỳ ngày 2 tháng 8 sao? Trải qua bao nhiêu lần rồi? Ta và Xuân Đào cũng giống ngươi, trong tình huống này, thêm một người càng thêm sự trợ giúp, chúng ta không thể cùng nhau liên thủ chống lại cốt truyện, tìm ra phương pháp phá vỡ tình thế hiện tại hay sao?”

Đường Tuyết cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy sự mỉa mai:

“Mấy lần? Ta cũng không nhớ rõ nữa, lúc đầu ta nhớ là năm mươi mốt lần, sau đó không nhớ nữa, đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi. Tính đến hiện tại, có lẽ đã được trăm lần trở về.”

Ta và Xuân Đào cực kỳ ngạc nhiên cùng thốt ra: “Cái gì?”

Khóe miệng Đường Tuyết cong lên: “Nếu ngươi coi đây là cái tiểu thuyết gì mà Mai Phi thăng chức, Hoàng Hậu bỏ mình thì cốt truyện này đã sớm sụp đổ từ lâu rồi.”

“Sau khi công chúa mất, tinh thần nương nương cực kỳ suy sụp, từ đó về sau, cuộc sống không bao giờ có thể tiếp tục.”

“Mới đầu, cốt truyện trở lại nửa tháng trước ngày công chúa mất, sau đó là bảy ngày, về sau biến thành năm ngày, ba ngày, cho tới bây giờ thì chỉ trở lại đúng ngày đó.”

“Lúc đầu, nương nương cả ngày suy nghĩ cách để cứu công chúa nhưng có lẽ nàng không thể chống lại thiên mệnh, cho dù nàng có cố gắng thế nào thì công chúa vẫn ch//ết vào ngày 2 tháng 8 đó.”

“Sau đó, không biết tại sao trí nhớ của nương nương ngày càng kém, thường xuyên ở khoảng thời gian cách một nửa thời điểm công chúa ch//ết mới giật mình hoảng sợ nhớ ra chuyện này. Lúc này nàng mới vội vàng hành động, kết quả vẫn thất bại như cũ.”

“Thời gian gần đây, trí nhớ của nương nương kém hơn, chỉ khi công chúa ch//ết rồi mới nhớ ra chuyện công chúa sẽ ch//ết vào ngày đó nên mới càng trở nên điên cuồng.

“Buồn cười là, mỗi lần mặt trời mọc là nàng lại không còn nhớ về chuyện công chúa ch//ết nữa mà phải đến chạng vạng tối ngày công chúa ch//ết thì mới nhớ ra. Ngày qua ngày, giống như không có lối thoát, kéo theo tất cả những người khác cũng rơi vào địa ngục tuyệt vọng này.”

Nói đến đây, Đường Tuyết bỗng dưng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy oán giận.

“Công chúa, người cho rằng tại sao ta phải hại người? Chỉ khi người ch//ết thêm mấy lần, tinh thần nương nương hoàn toàn sụp đổ mới có thể kết thúc cái tuần hoàn ch//ết tiệt này!”

“Người có biết không, ta cực kỳ căm ghét cuộc sống lặp lại này!”

“Dù kết cục cuối cùng là ch//ết, cũng tốt hơn bây giờ!”

Ta nghe nàng ta nói mà ngây cả người.

Ta vốn tưởng rằng do ta xuyên sách nên cốt truyện mới xảy ra bug, là vì ta cố gắng trốn tránh cái ch//ết mới khiến cốt truyện đình trệ.

Không nghĩ tới, trước khi ta xuyên đến đây, cốt truyện đã sụp đổ.

Bởi vì cái ch//ết của con gái mà Hoàng Hậu thức tỉnh nhưng lại không có cách nào đối phó với cốt truyện, lần lượt cứu con gái thất bại. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái mình thương yêu ch//ết hết lần này đến lần khác ở ngay trước mặt mình.

Theo lời nói của Đường Tuyết, ngày bắt đầu chu kỳ là gần thời điểm công chúa ch//ết, Hoàng Hậu đã biết trước mọi việc nhưng trí nhớ ngày càng kém.

Ta mơ hồ nhận ra có chuyện gì đó không ổn.

Ý thức của Hoàng Hậu hình như sắp sụp đổ.

Sở dĩ ta có thể hết lần này đến lần khác sống lại là nhờ vào chấp niệm muốn cứu sống con gái của Hoàng Hậu.

Một khi ý thức của nàng tiêu tán, cốt truyện sẽ lập tức trở về theo mạch truyện ban đầu, nàng sẽ trở thành công cụ trong truyện và ta thật sự phải ch//ết.

Gió thổi qua rừng trúc, thổi tung bay vạt áo của ta, mang theo một tia lạnh giá.

Giờ phút này, hoàng hôn đã buông xuống, mọi thứ đều cực kỳ yên tĩnh, xa xa có người bắt đầu thắp đèn lồng.

Một ngày này, lại phải kết thúc.

Thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa.

13.

Ngày 2 tháng 8, lần thứ mười hai.

Ta tỉnh dậy từ giấc mơ hỗn loạn, bên ngoài trời đã sáng.

Ta ngồi trước gương, đã rửa mặt, và chải đầu xong.

Ta không nhớ ta tỉnh dậy vào lúc nào, Lê Vũ giúp ta mặc y phục như thế nào, ta đều không nhớ.

Giống như ở thời điểm ta không biết, cốt truyện lại một lần nữa kiểm soát cơ thể ta.

Lòng ta nặng trĩu.

Thời điểm cốt truyện bắt đầu vòng tuần hoàn mới, quả nhiên là càng gần thời điểm công chúa Vĩnh An ch//ết.

Ta mờ hồ có một dự cảm, tuần hoàn này có thể kết thúc trong một, hai lần nữa.

Tấm màn khẽ động, Lê Vũ mặc y phục màu xanh biếc có vân mây nhẹ nhàng bước vào trong điện, sắc mặt kinh ngạc:

“Điện hạ, sao người lại ngồi bất động như vậy? Nương Nương vẫn đang chờ người ở bên ngoài, Thôi ma ma cũng đã thúc giục mấy lần.”

Ta gật đầu một cái, sau đó hỏi Đường Tuyết đâu.

Lê Vũ cười nói: “Điện hạ quên rồi sao? Lúc nãy khi thần chải đầu, thần đã nói với người, hôm nay Đường Tuyết cảm thấy trong người khó chịu, sợ lây bệnh cho người nên đã bảo thần xin phép người.”

“Hôm nay đến điện Hiệt Phương là do thần đi cùng với người.”

Ta gật đầu một cái, cũng không ngoài dự đoán.

Hôm qua mọi người đã xé mặt nhau như vậy, dưới sự giúp đỡ của Xuân Đào ta đã ném Đường Tuyết xuống hồ, nhìn nàng ta vùng vẫy chìm xuống đáy hồ.

Dùng cách của nàng ta, trả lại cho nàng ta.

Nàng ta gi//ết ta hai lần, ta chỉ có một lần đã là hời cho nàng ta quá rồi.

Đình Đinh Lan, ta vẫn như cũ ngồi giữa Nhị hoàng tử và Tứ công chúa.

Xuân Hi Ban diễn thay đổi mặt cực kỳ náo nhiệt, mọi người trong đình nhìn không chớp mắt.

Lê Vũ bưng tới cho ta một đĩa bánh hạnh nhân.

Bốn mắt nhìn nhau, Lê Vũ cụp mắt xuống, dưới chân vấp một cái, toàn bộ đĩa bánh hạnh nhân đổ lên người Tứ công chúa ngồi bên cạnh.

Tứ công chúa nhảy cẫng lên, thở hổn hển nói: “Nô tỳ nhà ngươi sao lại vụng về như vậy! Đây chính là thổ cẩm Lưu Vân mà cậu ta cố ý mang từ Dương Châu đến cho ta. Hôm nay ta mới mặc lần đầu tiên mà ngươi đã làm hỏng nó.”

“Người đâu, người đâu… mau lôi ả ta ra ngoài! Đánh ch//ết cho ta!”

Giọng của Tứ công chúa vốn đã chói tai, giờ đây tiếng hét của nàng ta có thể át cả tiếng trống và chiêng của Xuân Hi Ban, thu hút sự chú ý của mọi người trong đình.

Lê Vũ lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu xin lỗi.

Tứ công chúa giận đến mức dậm chân, không chịu buông tha.

Hoàng Đế nhíu mày: “Hàm hồ! Hôm nay là ngày tốt của Mai Phi, ngươi còn biết phép tắc không?”

“Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà mở mồm đã muốn đánh ch//ết cung nhân? Nhìn xem có giống bộ dạng một công chúa nên có không? Ngày thường mẫu hậu ngươi dạy dỗ ngươi như vậy à?”

Đôi mắt của Lệ Phi lập tức đỏ lên, ánh mắt hung ác trừng Mai Nhược Tuyết.

Nếu không phải do nàng ta thì sao Hoàng Đế có thể không nể mặt như vậy chứ?

Hiền Phi ở bên cạnh lại thêm dầu vào lửa: “Ngày thường tính tình Tứ công chúa đã nóng nảy, nô tỳ này lại làm việc không cẩn thận nhưng dù sao nàng cũng là người của điện Không Nguyên, cho dù làm sai cũng phải do Hoàng Hậu nương nương dạy dỗ.”

Hoàng Hậu đang ngồi ở phía trên, không nhanh không chậm liếc Hiền Phi một cái, nụ cười của nàng ta lập tức cứng đờ, chột dạ cúi đầu xuống. Sau đó, Hoàng Hậu lại đưa mắt nhìn Lê Vũ:

“Từ trước đến nay ngươi đều rất cẩn thận, sao hôm nay lại vụng về như vậy? Ngươi mau lui ra, tìm Thôi ma ma lãnh phạt.”

Lê Vũ nhỏ giọng đáp, khom người lui ra ngoài.

Ngay trước mặt mọi người, ta kéo tay Tứ công chúa, cười giòn giã:

“Tứ muội muội đừng khóc, ngươi đại nhân đại lượng, nể tình ta tha cho Lê Vũ đi. Nếu không phải hôm nay Đường Tuyết bị bệnh không dậy nổi thì ta cũng không đưa nàng ta ra ngoài.”

Đại hoàng tử đang ngồi bên trái Nhị hoàng tử thò đầu tới, ân cần hỏi han:

“Nha đầu Đường Tuyết kia bị bệnh sao? Có mời người đến khám chưa? Có ổn không? Trong cung ta còn một ít nhâm sâm thượng hạng, lát nữa sẽ sai người đưa đến điện Khôn Nguyên.”

Trong nguyên tác, Đại hoàng tử rất có cảm tình với Đường Tuyết lanh lợi, hoạt bát.

Mẹ hắn chỉ là nha đầu thông phòng của Hoàng Đế trước khi lên ngôi nên không hề được Hoàng Đế coi trọng.

Đại hoàng tử lại bị nàng ta nuôi đến ngây thơ, không có chút tâm cơ nào, tất cả vui buồn đều viết hết lên mặt.

Ta thở dài đáp lại hắn:

“Hình như không được tốt lắm, lúc ta rời đi vẫn sốt rất cao mãi không dứt. Thái y đến khám có kê thuốc, nói cần phải nghỉ ngơi mấy ngày, không được ra khỏi phòng, cẩn thận trúng gió độc.”

“Ý tốt của hoàng huynh, ta thay Đường Tuyết xin cảm tạ.”

Đại hoàng tử ngơ ngác ngồi về chỗ cũ, vẻ mặt lo lắng.

Hoàng Đế nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, dùng sức đặt mạnh ly rượu xuống bàn khiến rượu tràn ra ngoài.

Hành Đoan đứng bên cạnh yên lặng bước lên phía trước, động tác như nước chảy mây trôi, nhanh chóng dọn dẹp cái bàn bừa bãi một cách gọn gàng.

Đền khi Hành Đoan lui ra ngoài, Hoàng Đế vẫn chưa nguôi giận.

Từ trước đến nay, ở trong cung này, nhất cử nhất động của Hoàng Đế phải theo đúng chuẩn mực.

Trong lúc nhất thời, mọi người có mặt ở đây đều yên lặng nhẩm lại mấy lần tên của Đại hoàng tử và Đường Tuyết.

Khóe miệng ta hơi nhếch lên.

Ta muốn mọi chuyện trở nên ồn ào như vậy để tất cả mọi người đều biết rằng…

Đường Tuyết bị bệnh, Lê Vũ thì đi chịu phạt, hai đại cung nữ đắc lực của điện Khôn Nguyên không ở bên cạnh ta.

Hiện tại ta chỉ còn một mình ở đây.

Hung thủ phía sau bức màn chắc chắn sẽ xuất hiện.

Mặc dù người đẩy ta xuống nước hai lần trước là Đường Tuyết nhưng nàng ta không phải là hung thủ trong cốt truyện ban đầu.

Nàng ta cũng đã thức tỉnh, không có cách nào thoát khỏi vòng tuần hoàn này nên mới hắc hóa, chi tiết này không liên quan đến cốt truyện ban đầu.

Người vốn muốn hại ta trong cốt truyện vẫn đang ẩn núp trong bóng tối.

Mấy lần trước do Đường Tuyết ra tay đã khiến nàng ta tiết kiệm không ít sức lực. Nhưng bây giờ nàng ta biết Đường Tuyết không ở đây, chắc chắn nàng ta sẽ ra tay.

Muốn dẫn con rắn ra khỏi hàng, chỉ có cách này