Chương 87 - Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không?

Nhìn thấy tất cả mọi người trong sảnh đều im lặng, ánh mắt của cô đảo qua vẻ mặt ngạc nhiên của bọn họ giống như còn nhìn thấy cảnh bọn họ nuốt nước miếng trong im lặng, Cam Điềm bước vài bước vào trong sảnh rồi dừng lại, cô mỉm cười đứng vững nhìn mọi người rồi nói “Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ rồi.”Sảnh Hương Tuyết Hải không quá lớn, chỉ đặt bốn cái bàn, vừa đủ chỗ ngồi cho 50 người trong lớp Cam Điềm Điềm.Trong sảnh có sân khấu, trang trí không cầu kỳ nhưng trông cũng không tệ, thơ mộng, lãng mạn như tên của quán vậy.Từ khi Cam Điềm mở cửa bước vào, trong sảnh bỗng yên tĩnh, thời gian như dài thêm, không có bất cứ ai phát ra tiếng nói chuyện.Khi Cam Điềm mỉm cười nói xong câu tôi tới trễ rồi, không gian im lặng một lúc lâu, chẳng biết cái chén trong tay ai rơi xuống bàn ăn, va phải mâm đựng thức ăn phát ra tiếng keng vang dòn, tiếng vang lanh lảnh đánh thức người ngồi chung quanh, cắt ngang sự sững sờ lặng thinh.Bất chợt nhóm người dần bình tĩnh lại, khéo léo dời ánh mắt khỏi người của Cam Điềm, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn cô thêm một lát.Lớp học luôn sẽ có một người hướng ngoại năng nổ thích tiên phong trước, trong trường hợp này cần nhất là những người có tính cách này.Một người đàn ông chạy lên phía trước bắt đầu xun xoe lấy lòng “Trời ạ. Đây là ai vậy? Tôi còn nghĩ rằng đây là một thần tượng nổi tiếng đến nhầm phòng đó chứ, suýt nữa là nhìn không ra rồi, chói muốn mù cả đôi mắt chó bằng hợp kim Titan này của tôi. Đến đây, qua đây ngồi này, chỉ còn thiếu một mình cậu thôi đó Điềm Điềm.”Cam Điềm nhớ rất rõ người đàn ông này, người thì đô, tính tình lưu manh.Lúc học cấp ba rất cứng đầu, lì lợm, là cán sự môn thể dục của lớp Cam Điềm Điềm, cả hai cũng không qua lại nhiều, không thù, không oán, cơ bản là không giao tiếp gì với nhau.Dạng người hoạt bác thích nói chuyện như này thường là người đóng vai trò khuấy động mọi cuộc gặp gỡ, chỉ cần họ ở đó thì buổi học sẽ không bao giờ nhạt nhẽo.Cảm giác có người chào đón dẫn dắt vẫn tốt hơn so với một mình, Cam Điềm vui vẻ đi theo cán sự thể dục năm xưa ngồi vào bàn.Lúc cô an tọa ở vị trí của mình thì cậu ấy cũng ngồi xuống theo cô rồi hô hào “Vậy là chúng ta đủ người rồi, 52 thành viên không thiếu một người, một năm chúng ta chỉ gặp nhau một lần, hôm nay nhất định phải ăn tới nơi, chơi tới bến.”Rõ ràng là buổi tụ họp cả nhóm nhưng cán sự thể dục hô to gọi nhỏ hào phóng như thể đây là buổi tiệc mà cậu ấy mời mọi người vậy.