Chương 1 - Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 1

Tôi tên là Thẩm Vãn Vãn, vị hôn thê do nhà họ Hoắc định sẵn cho Hoắc Cảnh Thâm, và là nữ phụ độc ác trong truyền thuyết.

Hôm qua tôi còn vì một ánh mắt của Hoắc Cảnh Thâm mà vui mừng thầm, hôm nay đã bị người ta hắt nguyên ly rượu vang vào mặt, chửi là loại đàn bà ác độc không biết xấu hổ.

“Thẩm Vãn Vãn, sao cô có thể đối xử với Nhuyễn Nhuyễn như thế được!”

Giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm lạnh như băng, “Cô ấy chỉ vô tình va vào cô, cô liền đẩy người ta xuống cầu thang?”

Tôi ngơ ngác nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nằm dưới đất khóc lóc, lại nhìn bàn tay dính đầy máu của mình.

Ký ức ào ạt ùa về như thủy triều, tôi rốt cuộc cũng hiểu ra tình cảnh hiện tại của mình.

Tôi xuyên sách rồi.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngược tâm giới hào môn, trở thành nữ phụ độc ác bị người người căm ghét.

Tô Nhuyễn Nhuyễn là “bạch nguyệt quang” trong lòng nam nữ chính, còn tôi chỉ là vật cản đường tình yêu của họ, nhân vật pháo hôi chờ bị thanh trừng.

Theo như kịch bản, tôi sẽ bị nhà họ Hoắc đuổi đi sau chuyện hôm nay, còn Tô Nhuyễn Nhuyễn nhân cơ hội chen chân vào, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hạ.

Còn tôi, sẽ bị trả thù đến thảm hại, cuối cùng mất hết tất cả.

“Vãn Vãn, em làm sao vậy?”

Hoắc Cảnh Thâm thấy tôi im lặng, cau mày hỏi.

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng:

“Tôi không đẩy cô ta.”

“Cái gì?”

“Tôi nói, tôi không hề đẩy Tô Nhuyễn Nhuyễn.”

Giọng tôi rất bình tĩnh, “Cô ta tự ngã.”

Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm lập tức thay đổi:

“Cô còn muốn chối? Camera giám sát đã quay lại hết rồi!”

“Vậy thì báo công an đi.”

Tôi nói xong liền quay người bỏ đi.

Sau lưng là tiếng nức nở của Tô Nhuyễn Nhuyễn:

“Anh Cảnh Thâm, chắc là chị Vãn Vãn giận quá thôi, em không trách chị ấy đâu…”

Hừ, đúng là giọng điệu của một “trà xanh thứ thiệt.

Thẩm Vãn Vãn trước đây chắc chắn sẽ vì câu nói này mà phát điên, lao lên xé nát miệng ả ta.

Nhưng tôi thì không.

Tôi muốn nằm gai hưởng thụ.

Làm một con cá mặn không tốt sao?

Không cần mỗi ngày tính kế ai với ai, không cần vì một thằng đàn ông mà biến mình thành kẻ điên khùng mất kiểm soát.

Về đến nhà họ Thẩm, ba mẹ tôi đang ngồi chờ trong phòng khách.

“Vãn Vãn, bác Hoắc đã gọi điện đến rồi.”

Mẹ tôi thở dài, “Sao con có thể ra tay với Tô Nhuyễn Nhuyễn như thế?”

“Tôi không động tay.”

“Vậy sao cô ta lại lăn xuống cầu thang?”

Ba tôi đập mạnh bàn, “Từ nhỏ con đã ngang ngược, bây giờ ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có?”

Tôi lặng lẽ nhìn họ, trong lòng không chút gợn sóng.

Cha mẹ của nguyên chủ luôn trọng nam khinh nữ, cưng chiều em trai Thẩm Duy, còn con gái thì luôn soi mói, chỉ trích.

Dù nguyên chủ có cố gắng đến đâu, trong mắt họ cũng không bao giờ bằng đứa con trai bảo bối.

“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Tôi xoay người lên lầu.

“Đứng lại!”

Ba tôi giận dữ, “Chúng ta còn chưa nói xong!”

“Nói gì nữa đây?”

Tôi quay đầu nhìn ông ấy, “Dù sao trong lòng ba mẹ, tôi vĩnh viễn cũng là đứa con sai trái.”

Mẹ tôi sững người:

“Vãn Vãn, sao con lại nói vậy?”

“Tôi nói sai à?”

Tôi cười nhạt, “Từ nhỏ đến lớn, khi nào ba mẹ thật sự quan tâm tôi? Có chuyện gì, phản ứng đầu tiên không phải hỏi tôi có sao không, mà là trách tôi gây rắc rối cho gia đình.”

Nói xong, tôi chẳng buồn quay đầu, đi thẳng lên lầu.

Trong phòng, tôi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào gương.

Thẩm Vãn Vãn, 22 tuổi, dung mạo xinh đẹp, dáng người mảnh mai, chuẩn hình mẫu tiểu thư nhà giàu.

Nhưng đôi mắt kia lại đầy oán ức và bất cam.

“Từ hôm nay, tôi chính là cô.”

Tôi nhìn vào gương nói khẽ, “Tôi sẽ sống cho ra dáng con người, không vì bất kỳ ai.”

Điện thoại reo, là Hoắc Cảnh Thâm gọi tới.

“Thẩm Vãn Vãn, ngày mai đến nhà họ Hạ, chúng ta nói chuyện về hôn ước.”

Tôi trực tiếp cúp máy.

Vài giây sau anh ta lại gọi tới, tôi tiếp tục cúp máy.

Lần thứ ba, anh ta nhắn tin:

“Cô đừng tưởng như vậy là có thể trốn tránh trách nhiệm.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)