Chương 1 - Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Ác Độc
Xuyên sách trở thành vai nữ phụ ác độc trong truyện tổng tài ngọt sủng.
Hôm nay tôi đang cẩn thận làm theo kịch bản, bỏ thuốc vào ly rượu của nam chính, định ép anh ta lên giường với mình.
Cơ thể anh ấy nóng rực, cả người vừa mơ màng vừa quyến rũ.
Tôi đưa tay đến thắt lưng của người đàn ông.
“Giang Tễ Bạch? Xem thử nhé?”
Giang Tễ Bạch ánh mắt mơ hồ, đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi hiểu, anh ấy định đẩy tôi ra.
Nhưng ngay giây sau, Giang Tễ Bạch lại kéo tay tôi tháo khóa thắt lưng.
“Không phải muốn xem à? Không mở ra thì sao mà xem?”
1
Nhìn người phụ nữ trước mặt nước mắt lưng tròng nhưng vẫn bướng bỉnh chất vấn tôi, vì sao lại đối xử với cô ta như vậy, lòng tôi bỗng thấy bực bội. Tôi không do dự, tát ngay một cái.
“Khóc khóc khóc, khóc cái gì? Mẹ mày vừa thiêu xong mày mới biết à?”
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Tội nghiệp Tô Noãn quá, ngày nào cũng bị tiểu thư Thẩm nhắm vào.”
“Ai mà chẳng nói thế, đại tiểu thư Thẩm suốt ngày tác oai tác quái trong công ty của tổng Giang.”
“Quả nhiên, bước ngoặt cuộc đời là nước ối. Tiểu thư Thẩm này chân tay lười biếng, chẳng biết gì về đời sống, mà vẫn có thể hô mưa gọi gió ở đây, chẳng phải vì có bố tốt à?”
Tôi lạnh lùng liếc người đó một cái, rồi lập tức quay đi, như thể nhìn thêm một giây cũng làm bẩn mắt tôi.
“Sao? Không phục à? Không phục thì giờ chết luôn đi, vừa hay bố tôi mới sáu mươi, cố thêm chút biết đâu sinh được đứa khác. Mày có thể đợi đầu thai.”
Giữa lúc ồn ào, nam chính Giang Tễ Bạch dẫn theo một nhóm lãnh đạo từ phòng họp đi ra.
“Ồn ào cái gì? Đây là công ty hay chợ trời?” – Trợ lý của Giang Tễ Bạch nhanh chóng chen qua đám đông, khiến mọi người lùi lại.
Tô Noãn thấy Giang Tễ Bạch đến, ủy khuất bước lên hai bước, cắn môi, hơi ngẩng mặt lên 45 độ, nước mắt như muốn rơi mà không rơi.
Phải nói là – khá đẹp.
“Giám đốc Giang, tiểu thư Thẩm vừa phá hủy phương án tôi làm suốt đêm. Tôi đã giải thích rồi, tôi chỉ là nhân viên, nhưng có vẻ cô ấy vẫn hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và anh.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Tễ Bạch quét tới, mang theo áp lực: “Cô ta nói thật không?”
Tôi đẩy ghế ngồi xuống, giả vờ vô tội nhún vai.
“Em không có mà. Anh Giang phải tin em.”
“Cô Thẩm, vừa rồi có đồng nghiệp tận mắt thấy cô ném phương án của tôi vào máy hủy giấy. Nếu cô còn không chịu nhận, chúng ta có thể xem camera an ninh!” – Giọng Tô Noãn đầy chắc chắn.
“Xem thì xem.”
Theo đúng mô-típ truyện ngọt tổng tài thì dù tôi có cẩn thận cỡ nào, cuối cùng cũng bị vạch trần, nên giờ tôi làm việc xấu cũng thản nhiên không chút hổ thẹn.
Trong camera, tôi cầm phương án của Tô Noãn xem qua vài giây, rồi thẳng tay ném vào máy hủy giấy. Trước khi rời đi, tôi còn khiêu khích nháy mắt với camera.
Giang Tễ Bạch cau mày nhìn màn hình, ánh mắt lộ rõ vài phần trêu chọc: “Tiểu thư Thẩm, cô giải thích sao đây?”
Tôi đứng dậy bước về phía anh ta, ánh mắt khiêu khích nhưng miệng vẫn nói ngọt như trà.
“Ơ? Em đâu biết đó là phương án của Tô Noãn đâu, em tưởng là đồ bị loại, nên tiện tay ném vào máy hủy giấy thôi mà.”
“Tiểu thư Thẩm, dù tôi làm chưa đủ tốt, nhưng cô không thể phủ nhận nỗ lực của tôi!” – Tô Noãn cuối cùng không nhịn được, bật khóc.
“Thú vị thật. Công ty thuê cô là để tạo ra giá trị, chứ không phải để lãng phí tài nguyên chung. Nghe nói cô được đặc cách tuyển vì cứu tổng giám đốc? Tôi ném phương án của cô khiến cô thấy bị xúc phạm? Nhưng cô như vậy mà được tuyển vào mới là xúc phạm đến đồng nghiệp. Họ đều tốt nghiệp đại học danh tiếng, đấu tranh khốc liệt mới vào được Giang thị, còn cô chỉ là vận may rơi trúng đầu, mà còn dám khóc?”
Nói xong tôi đứng yên tại chỗ, chờ đợi cảnh tiếp theo: Giang Tễ Bạch xót xa an ủi Tô Noãn, rồi lạnh lùng trách mắng tôi là vừa nói dối vừa độc ác.
Tôi chờ một lúc lâu, Giang Tễ Bạch vẫn không phản ứng. Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt anh nhìn tôi dịu dàng, bao dung, còn có chút bất đắc dĩ.
Ai cho Giang Tễ Bạch ăn nấm độc vậy?
Tôi xuyên vào đây cũng được một thời gian rồi, thái độ của Giang Tễ Bạch đối với tôi phải nói thế nào nhỉ? Anh ấy không vì nữ chính mà ngược đãi tôi, cũng không mắng tôi độc ác, không biết xấu hổ, hay đuổi tôi tránh xa anh ấy.
Cùng lắm là có chút… bất đắc dĩ?
Mấy tác giả viết truyện giờ tử tế quá đi mất. Ngay cả nữ phụ ác độc trong truyện cũng không nỡ ngược nữa sao?
Nghe tôi nói xong, đám nhân viên đang bênh vực Tô Noãn cũng im bặt, Tô Noãn chỉ có thể quay sang cầu cứu Giang Tễ Bạch.
“Giám đốc Giang…”
“Cô ấy nói không sai. Cô Tô, cô đã cứu tôi, tôi cho cô cơ hội vào công ty, nhưng nếu tiến độ của cô không đáp ứng được yêu cầu, tôi vẫn sẽ yêu cầu bộ phận nhân sự cho cô nghỉ việc.” – Giang Tễ Bạch nói với vẻ công tư phân minh.
Rốt cuộc là ai mẹ nó cho Giang Tễ Bạch ăn nấm độc thế hả? Sao anh ấy lại nói giúp tôi vậy?
“Nhưng tiểu thư Thẩm cũng không thể đánh người mà.” – Nước mắt long lanh trượt xuống má đỏ hồng của cô ta.
Nghe vậy, Giang Tễ Bạch im lặng. Tôi lập tức chớp lấy cơ hội, cầm ngay chiếc túi Hermes phiên bản mới nhất lao ra ngoài.
Khi lướt qua anh ấy, tôi ôm mặt, nói với giọng ấm ức:
“Anh Giang, em yêu anh như vậy, vậy mà chỉ vì một người phụ nữ như thế mà anh lại chọn im lặng…”
Tôi đau lòng quá rồi, định tối nay đi hội sở nam người mẫu chữa lành trái tim bị tổn thương của mình.
2
Tôi và cô bạn thân sững sờ nhìn dãy người mẫu nam trước mặt.
“Tạ Vận, hội sở của cậu chuyển hướng thành trung tâm dạy nấu ăn à? Đám này mà là người mẫu nam á?”
“Cảnh sát mà tới kiểm tra đột xuất chắc tưởng là tôi gọi bọn họ đến đấy! Vậy có đúng không?”
“Tôi nói cho cậu biết, bọn họ mà dám ăn một miếng trái cây của tôi là tôi báo công an liền đấy!”
“Tiểu thư Thẩm, hay tối nay đừng gọi người mẫu nam nữa, chơi chay chút được không?”
Tạ Vận cũng hết cách rồi, ai bảo Diêm Vương sống Giang Tễ Bạch đã cảnh cáo hắn rồi. Nếu tiểu thư Thẩm còn đến chơi, không được để bất kỳ người mẫu nam nào tiếp cận cô ấy, không thì sẽ phá tan hội sở của hắn.
Hắn chỉ còn cách gọi vài nhân viên vào làm cảnh.
“Thế cậu nói cho tôi biết, thứ trong ly trước mặt tôi là cái gì?” – Tôi chỉ vào ly nước.
“Con gái uống nhiều rượu không tốt, uống chút nhuỵ hoa nghệ tây và kỷ tử sẽ tốt cho sức khỏe! Đây là gói dưỡng sinh mới của tụi mình đó!”
“???”