Chương 6 - Xuyên Sách Chinh Phục Trúc Mã

Vừa nói, hắn ta vừa thở dài, giống như là có chút bất đắc dĩ.

 

Ta cười nhẹ khẽ lắc đầu, quay đầu nhìn lại lần nữa.

 

Ở trong một góc khuất, Tống Hàm đứng chắp tay sau lưng, không nói chuyện với ai, trên người mặc trường bào gấm vóc màu trắng xanh, tóc buộc cao.

 

Hắn không giống như những người khác, ánh mắt đều dán chặt vào người Sở Tích Nhan, hắn nhắm mắt lại đọc thứ gì đó.

 

Vì chuẩn bị cho kỳ thi hội tháng ba năm sau, mấy ngày liền hắn đóng cửa không ra ngoài, chuyên tâm khổ luyện.

 

Đã gần một tháng nay, ta không gặp hắn.

 

Trong bầu không khí náo nhiệt lúc này, hắn lộ ra vẻ đặc biệt xa cách.

 

"Con mọt sách!" Ta nheo mắt lẩm bẩm, mỉm cười khẽ mắng một câu.

 

Có lẽ ta đã nhìn quá lâu.

 

Sở Tịch Nhan quay người lại, đối mặt với ta.

 

Ta không lùi lại, chỉ khẽ gật đầu, xem như là đáp lễ.

 

Nữ chính trong nguyên tác thì sao?

 

Tình cảm thanh mai trúc mã mấy năm, không phải ta chưa chắc đã thua sao?

 

Cho đến khi thọ yến sắp kết thúc.

 

Ta cũng chỉ hàn huyên qua loa với nàng ấy mấy câu, xem như chào hỏi.

 

Khi từ Lạc phủ trở về nhà, ta nhìn thấy mặt phụ thân uống rượu đến mặt mày đỏ bừng, đắc chí vừa lòng khoác vai một người nam nhân trung niên.

 

Ông ấy vui vẻ nói với ta: "Nguyệt Nhi, đây là Trương thúc thúc của con."

 

Ta sững sờ một lúc, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

 

Người nam nhân có nụ cười dịu dàng ấm áp trước mặt chính là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của Ôn gia.

 

Lúc này chuyện làm ăn của Ôn gia đã nằm dưới sự quản lý của phụ thân trong nhiều năm.

 

Công việc kinh doanh của Ôn gia đang hừng hực khí thế, phát triển tới đỉnh cao thậm chí còn có thể sánh ngang với tứ đại thương gia ở kinh thành.

 

Chính vào lúc này.

 

Ông ta đến, dưới chiêu bài hợp tác với phụ thân, mạnh mẽ lôi kéo phụ thân vào vòng xoáy của vụ án tham ô hối lộ lớn nhất Giang Nam.

 

Một bước đi sai, những bước tiếp theo đều là sai lầm, cứ như vậy không thể thoát thân.

 

"Nguyệt Nhi!" Mẫu thân khi thấy ta đứng yên ngây ngốc, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.

 

Ta tỉnh táo lại, giây tiếp theo nở nụ cười rạng rỡ nhất, ngọt ngào gọi: "Trương thúc thúc."

 

“Ừ.” Nam nhân cũng không để ý, mỉm cười đáp lại, sau đó đưa tay lấy một con thỏ ngọc nhỏ từ trong ngực đưa ra: “Lần đầu gặp mặt, thúc thúc cũng không có thứ gì tốt để tặng cho cháu, chút đồ chơi nhỏ này, Nguyên Nhi cầm lấy chơi đi.”

 

Ta nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt ve.

 

Ngọc trắng trong suốt như vậy, cho dù là Ôn gia cũng không phải có thể tùy tiện nhìn thấy được, đây là đồ chơi nhỏ sao?

 

"Tạ ơn thúc thúc."

 

“Ừ”