Chương 8 - Xuyên Qua Lãnh Cung Gặp Đại Họa Xác Sống

17

Tiểu Hà chịu kinh sợ quá lớn, đêm đó liền phát sốt cao, đôi má đỏ bừng như thiêu đốt.

Nàng nằm mê man trên giường, miệng không ngừng lảm nhảm, gọi loạn những câu như “Nương ơi”, “Đừng bỏ con lại”.

Nghĩ cũng phải, Tiểu Hà năm nay mới chỉ mười lăm, vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Ta suốt ba ngày ba đêm không dám chợp mắt, hết thuốc có thể dùng đều sắc ra, từng ngụm từng ngụm ép nàng uống.

Nàng uống vào nôn ra, ta lại lau sạch, tiếp tục đổ thuốc mới.

Mãi đến rạng sáng ngày thứ tư, Tiểu Hà mới mở mắt, khàn khàn thốt ra một câu:

“Đói quá…”

Ta ôm nàng, vừa cười vừa khóc.

Vội vã vào tiểu trù phòng loay hoay một hồi lâu, miễn cưỡng nấu được một bát mì nhỏ.

Tiểu Hà đói đến mức vội vã ăn sạch bát mì, thậm chí đến nước canh cũng không chừa giọt nào, miệng còn rối rít khen:

“Đây là món ngon nhất mà nô tỳ từng được ăn.”

Để bồi bổ thân thể cho Tiểu Hà, ta còn giết một con heo cỡ nửa lớn, học theo cách làm ra không ít món canh súp bổ dưỡng.

Tiểu Hà dần dần hồi phục, nhưng đến lượt ta lại đổ bệnh, thường xuyên ho khan, có những đêm ho đến mức không sao ngủ yên.

Những ngày tháng đông lạnh lẽo rảnh rỗi, ta thường ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn trời mà thất thần.

Toàn bộ chuyện xảy ra, đến lúc này ta cũng đã mơ hồ đoán ra được phần nào.

Cái gọi là “tiên dược bất tử”, kỳ thực chính là thứ cổ trùng được đám tiên sư kia luyện chế để khống chế con người.

Hồi nhỏ, ta từng đọc qua một quyển sách cũ tên là “Khu Cổ Nhiên Tê Lục”, trong đó có ghi chép về những chuyện tương tự.

Người sống một khi bị cổ trùng xâm nhập, sẽ hóa thành những xác sống không còn cảm xúc lẫn ý thức, chỉ biết gầm gừ và cắn xé.

Thông qua việc cắn người, cổ trùng sẽ sinh sôi, truyền sang ký sinh trên thân thể người tiếp theo.

Nếu không thể diệt trừ tận gốc cổ trùng trong cơ thể, thì những xác sống ấy sẽ vĩnh viễn không thể chết.

Quả đúng như bọn họ từng khoác lác—

Trường sinh bất tử.

Khi còn nhỏ, ta đã từng bị những lời miêu tả trong sách ấy dọa cho sợ hãi, phụ thân phải ôm lấy ta, dịu dàng an ủi:

“Không cần sợ, chỉ cần đeo hoàng hùng, chu sa hoặc mang theo hạt Dự Chi thì có thể tránh được cổ trùng.”

Không ngờ rằng, những vò rượu hùng hoàng mà Phương Quý nhân thường xuyên mang tới, lại tình cờ cứu mạng ta và Tiểu Hà.

Chỉ là… không biết nàng ấy có giữ lại được cho mình ít nào không.

Trong cung, e rằng đã hoàn toàn rơi vào tay lũ xác sống.

Còn bên ngoài thì sao?

Không biết trong yến tiệc Trung Thu năm đó, “tiên dược bất tử” đã bị đám quan quyến mang ra ngoài bao nhiêu.

Ta bắt đầu lo lắng cho cha mẹ mình, không biết họ có hiểu được hàm ý trong thư ta gửi không.

Trong nhà có ruộng tốt kho lẫm, chuyện ăn mặc không đáng ngại, nhưng đám tôi tớ tạp dịch đông đảo, lỡ trong đó có kẻ bị cổ trùng ký sinh thì biết làm sao?

Phương Quý nhân… nàng ấy thực sự là vì bệnh mà giải tán cung nhân, hay còn ẩn tình nào khác? Thi thể bò qua cái lỗ nhỏ hôm ấy… có phải là nàng không?

Không biết nàng có nghe lọt lời cảnh báo của ta, có chuẩn bị đầy đủ như những gì đã giúp ta sắp đặt?

Cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, ta bỗng bừng tỉnh —

Chính ta, mới là kẻ bị số phận đẩy đưa, bị quyết định cả một đời.

Cánh cổng lớn kiên cố của lãnh cung, đã che chở cho ta và Tiểu Hà an toàn.

Nhưng đồng thời cũng cắt đứt mọi hy vọng để chúng ta bước ra ngoài.

Trong đại họa ngập trời như thế, còn ai có thể đến cứu chúng ta, mở chiếc khóa dày nặng kia?

18

Dần dần, ngay cả những tiếng gầm gừ bên ngoài cũng thưa thớt.

Sang xuân năm thứ hai, thân thể ta đã chẳng còn sức mà cày xới nữa, Tiểu Hà bèn thay ta vác cuốc, theo lời ta dặn, chậm rãi đào xới mảnh đất còn cứng.

Ngoài các loại rau thường trồng, nàng còn rắc thêm vài hạt giống mẫu cúc.

Nói rằng đợi hoa nở sẽ phơi khô, pha nước cho ta uống, chữa bệnh ho.

Còn những quả hồng còn sót lại từ năm ngoái, Tiểu Hà cũng biết cách phong kín lại, đem ngâm thành rượu.

Chỉ tiếc, hai con dê cái kia vẫn chẳng có con nào chịu cho sữa, không biết có phải do giống loài Phương Quý nhân tìm về không đúng hay không.

Ngày ngày trôi qua Tiểu Hà nhận mặt chữ càng lúc càng nhiều, thường xuyên ôm sách đến trước giường ta, ríu rít kể cho ta nghe những câu chuyện trong đó.

Nàng còn học được những chữ khó như “Thủy diện thanh viên, nhất nhất phong hà cử”, từng nét một nắn nót viết ra cho ta xem.

Ta nâng tờ giấy Tiểu Hà viết lên ngắm nghía, ngắm mãi, nước mắt lại không kìm được thấm ướt cả khăn tay.

Giữa làn nước mắt mờ mịt, bỗng nghe bên ngoài tường viện vang lên tiếng gõ quen thuộc.

Cộc cộc, cộc cộc.

Tim ta cũng theo đó mà đập thình thịch.

“Phùng Thanh Viên, ngươi còn sống không?”

“Sao kỳ vậy, cái cổng rách nát này sao đẩy không ra? Khóa bên ngoài bọn ta đều phá hết rồi mà!”

Cái lỗ nhỏ ta từng chặn kín — lẽ nào lại có người đến?

Ta run rẩy bước tới gần cổng viện, cẩn thận tháo hai chốt gỗ bên trong.

Nhẹ nhàng đẩy một cái — cánh cổng vậy mà mở ra thật.

Trong ánh tà dương đỏ rực, phụ thân và mẫu thân ta đã khóc đến nghẹn ngào.

Phía sau họ là một chiếc xe ngựa sơn đỏ, còn bên tai, vang lên tiếng Phương Quý nhân xen lẫn tiếng nức nở mắng:

“Gọi nửa ngày không thưa, làm bọn ta tưởng hai đứa ngươi đều không còn nữa rồi!”

“Còn cái bức thư quỷ quái ngươi viết đó, ngươi không thể viết ẩn ý hơn chút sao? Suýt nữa thì bá phụ bá mẫu đọc không hiểu nổi đấy, ai mà còn nhớ được chuyện mười năm trước ngươi ăn phân dê rồi lừa đám biểu đệ biểu muội nữa chứ…”

“Nhưng dù sao ngươi cũng làm nên chuyện lớn rồi. Ta còn tưởng ngươi thực sự phát điên cơ, may mà ta đã kịp thời đuổi hết người trong Dục Tú cung đi từ mấy ngày trước…”

Chưa đợi nàng ta nói hết, ta đã nhào tới ôm chặt lấy bọn họ, miệng thì thào:

“Về nhà.”

“Về nhà.”

— Phiên ngoại —

Thiên tai ngoài kinh thành không nghiêm trọng bằng trong cung.

Trong dân gian đồn đại rằng cung đình có kẻ hành tà đạo, gieo họa khiến người biến thành xác sống ăn thịt người.

Nhưng ta đoán, nguyên nhân thực sự là do dân gian bắt chước cung đình luyện đan, chỉ là không biết phương pháp luyện của trong cung, lại dựa theo ghi chép trong sách cổ, thường dùng chu sa — thứ có thể tránh cổ trùng — nên mới thoát họa.

Còn đám phương sĩ hại người kia, vốn tưởng mình có thể toàn thân lui khỏi, nào ngờ cuối cùng cũng bị phản phệ, trở thành vật chủ cho cổ trùng.

Khi phụ thân và mẫu thân nhận được thư của ta, đã là ngày mười chín tháng Tám.

Phải vất vả lắm họ mới đoán ra ám chỉ — chương 043 Dã Khuyển trong Liêu Trai mà ta yêu thích nhất, kể về loài quái vật đầu thú thân người có thể khống chế và nuốt chửng xác sống.

Mà chuyện ta năm xưa ăn nhầm phân dê xảy ra đúng vào một tuần sau Tết Trung Thu, tức ngày hai mươi hai tháng Tám — khi ấy, chỉ còn chưa đến một ngày nữa là đại họa bùng phát.

Nhìn viên “tiên dược bất tử” được ban từ trong cung, mẫu thân càng thêm nghi ngờ dụng ý trong thư của ta, dứt khoát đem tất cả ném vào lửa đốt sạch.

Sau đó, họ sai tạm thời đuổi hết gia nhân trong phủ, ai thực sự không thể rời đi thì phân tán ra ở ngoại viện hoặc các điền trang.

Lương thực cùng vật tư cần thiết đều chuyển hết về hậu viện, phong tỏa kín cổng.

Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, ngoài thành bùng phát đại họa xác sống.

Nhà ta cách kinh thành một đoạn, ban đầu tình hình chưa quá nghiêm trọng.

Nhưng theo thời gian, bệnh truyền nhiễm lan rộng, những kẻ bị cắn cũng dần biến thành xác sống ăn thịt người.

Bọn chúng dường như không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, thậm chí mấy tháng trời không ăn gì vẫn có thể hành động.

Mãi đến mùa xuân năm sau, mọi người mới phát hiện ra rằng — rượu hùng hoàng chống côn trùng và chu sa luyện đan có thể xua đuổi lũ xác sống kia.

Họ mang chu sa đeo bên mình, thoa rượu hùng hoàng khắp người, bắt đầu cẩn trọng rời nhà, dọn dẹp đường phố.

Từ những người chạy nạn, họ nghe được — tai họa này chính là truyền ra từ trong cung.

Phụ thân và mẫu thân lo cho ta không yên, liền thu xếp hành lý, mang theo chu sa và rượu hùng hoàng, đánh xe ngựa trực chỉ kinh thành.

Kinh thành khi ấy, khắp nơi đều là xác sống co giật bò lổm ngổm, thi thoảng từ xa còn vang vọng những tiếng gầm gừ yếu ớt.

May thay, thân ngựa đã được quét đẫm rượu hùng hoàng, cả xe ngựa cũng phủ một lớp chu sa dày, mới có thể tránh được bọn quái vật.

Khi tới hoàng cung, bọn họ phát hiện — cổng cung đã rộng mở, bên trong hoàn toàn vắng bóng người sống.

Mẫu thân chỉ nhớ ta ở Dục Tú cung, hơn nữa người nhận thư giúp cũng từng nhắc qua liền lần lượt tìm kiếm từng cung một.

Giữa đường, họ còn gặp phải hai ba con xác sống lang thang.

Khi gõ cửa Dục Tú cung, họ không tìm thấy đứa con gái thân yêu của mình.

Chỉ có một thiếu nữ tự xưng là Phương Chí.

Nàng vừa nghe nói bọn họ là phụ mẫu của Phùng Thanh Viên Phùng Thường tại lại nghe thêm tin ngoài kinh thành dịch bệnh đã gần dập tắt, lập tức kích động tới mức suýt bật khóc.

“Ta… ta biết nàng ấy ở đâu, ta dẫn hai vị đi!”

Nhưng khi đứng trước cửa lãnh cung, Phương Chí lại nghẹn ngào, gọi thế nào cũng không thốt ra nổi tên của người đã từng cứu mạng mình — Phùng Thường tại.

“Ngươi mau ra đây đi! Ta đã nghe lời ngươi, chuẩn bị thật nhiều đồ rồi! Ngươi nhất định không được chết đấy!”

May mà quê nhà nàng vốn sản xuất nhiều rượu hùng hoàng, bản thân lại yêu thích hương vị ấy nên trữ sẵn không ít.

Mà hùng hoàng lại đúng là thứ khiến lũ xác sống sợ hãi, nhờ vậy nàng mới may mắn sống sót.

Nếu sớm biết trước, nàng nhất định đã mang thêm thật nhiều, đưa hết cho cái đồ ngốc kia, dặn nàng giữ lại phòng thân, chứ không phải uống hết!

Đứng trước cái lỗ nhỏ nàng từng thường xuyên đưa cơm, Phương Chí nhìn thấy nửa cái xác đã mục nát thối rữa.

Một ý nghĩ khủng khiếp bất chợt xẹt qua trong đầu nàng —

Cửa lớn của lãnh cung, từ bên trong căn bản không thể tự mở.

Phùng Thường tại… có khi nào nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi bị giam cầm nơi này, nhất thời tuyệt vọng…

Hoặc là, nàng ấy cũng đã bị biến thành một trong những xác sống kia…

Phương Chí không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.

Nhưng — cho dù nàng ấy đã chết, cũng nhất định phải tận mắt xác nhận!

Nàng liều mạng tìm công cụ, phá tan ổ khóa lớn bên ngoài lãnh cung, suýt nữa còn dẫn dụ hai con xác sống tới nơi.

Cái đồ ngốc ấy… chẳng lẽ thực sự đã chết rồi sao…

Không được… không thể nào…

Bàn tay Phương Chí run rẩy, nàng đưa tay đẩy cánh cửa.

Đẩy mãi, cửa vẫn không nhúc nhích.

Nàng không nhịn được buột miệng mắng một tiếng.

Nhưng ngay giây tiếp theo — cánh cửa lại tự từ bên trong mở ra.

Cái kẻ ngốc nghếch kia, đang đứng ngay sau cánh cửa.

Gầy gò đến nỗi suýt nữa nàng không nhận ra, ánh mắt mơ màng ngơ ngác nhìn về phía nàng.

Trong sân viện, bày la liệt — chính là hàng chục vò rượu hùng hoàng mà ngày ngày nàng đã đem đến, kiên nhẫn để lại cho nàng ấy.