Ta xuyên không thành cung nữ của một tên bạo chúa, trời xui đất khiến thế nào mà ta lại còn đỡ giúp hắn một nhát kiếm.
Xui thật chứ.
Ta đang đứng trong đám người xem kịch hay, không biết tên thối tha trời đánh nào đã đẩy ta một cái.
Đúng lúc đó, không biết có tên thích khách mất não nào đâm một nhát kiếm trúng bụng ta, máo tươi túa ra.
Ta hộc máo thẳng lên gương mặt đầy kinh ngạc của tên cầm kiếm đâm kia. Môi ta run rẩy. Cơn đau ở bụng làm tầm mắt trở nên mơ hồ.
Tên nam nhân phía sau muốn né tránh cơ thể đang lảo đảo của ta, ta liền thuận tay túm chặt lấy cổ áo hắn rồi ngã thẳng vào trong lòng hắn.
“Ta...”
Bấy giờ, ta mới nhìn rõ gương mặt của nam nhân phía sau. Trên gương mặt anh tuấn, xấu xa là đôi mắt xanh thẫm. Mái tóc đen dài bay tán loạn, trên đầu còn đang đội một chiếc mũ ngọc. Cả người ta run rẩy, môi mấp máy muốn nói chuyện. Có lẽ lương tâm của hắn cắt rứt nên ghé tai để cố gắng nghe xem ta đang thì thào gì:
“Co* ** nó!”
Ta lại phun máo, bắn đầy mặt mũi của hắn ta. Trước khi hôn mê, ta chỉ kịp nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn chớp mắt liền đen xì như bãi phân trâu.
Bình luận