Chương 3 - Xuân Mộng

(Phần 3/5)

11.

Chu Dịch đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Nguyệt Nương, không nói một lời, cho đến khi hộ vệ bên cạnh Chu Dịch phong tỏa trong viện rồi báo lại. “Thái tử Điện hạ, mọi việc đã chuẩn bị xong.”

Nếu ta nhìn không lầm, Nguyệt Nương sau khi nghe đến hai chữ “Thái tử”, sự xấu hổ và tức giận vừa rồi của nàng ta lập tức chuyển qua vẻ thẹn thùng.

Nàng ta dịu dàng liếc nhìn Chu Dịch, mềm giọng nói. “Là ta không biết ngài chính là Thái tử điện hạ, mong ngài rộng lòng lượng thứ.” Vừa nói, nàng ta vừa giơ tấm màn mỏng trong tay lên để che đậy sự xấu hổ của mình.

Tấm màn che đậy từ từ trượt xuống.

Chu Dịch không để ý tới nàng ta, mà dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Tần Hoài Viễn, thanh âm thâm trầm. “Hôm nay ta tới, là có chuyện muốn hỏi Thế tử cùng nương tử.”

Tần Hoài Viễn hừ một tiếng. “Điện hạ là Thái tử, thân phận tôn quý cỡ nào, có thể vào viện của ta ra lệnh phong tỏa. Ta chỉ là một phó thống lĩnh, có thể trả lời ngài thế nào? Bất quá, Nguyệt Nương bây giờ là ái nhân của ta, sau này thì chính là thê tử của ta. Điện hạ làm vậy, là đang sỉ nhục nàng ấy.”

“Tam thư lục lễ, cưới gả đàng hoàng, ngươi lại hành xử cẩu thả, nói một chuyện, làm một chuyện khác.” Chu Dịch không khách khí đáp lời.

Tần Hoài Viễn còn chưa kịp nói cái gì, Nguyệt Nương đã lên tiếng trước. “Nếu Thái tử điện hạ đã có ý muốn hỏi thì xin cứ hỏi đi. Hai người đều là những người tôn quý, xin đừng vì ta mà xảy ra tranh chấp, Nguyệt Nương đau lòng vô cùng, xin chịu mọi trách nhiệm.”

Nói xong, nàng ta nhẹ nhàng dựa vào vai Tần Hoài Viễn, vuốt ve lưng hắn ta ản ủi, sau đó trước mặt ta cùng Chu Dịch, Nguyệt Nương ngẩng đầu hôn Tần Hoài Viễn, rồi nép vào trong ngực hắn tỉ tê.

Đã một tháng ta mới gặp lại Tần Hoài Viễn kể từ khi chúng ta hủy hôn, ta tưởng mình sẽ buồn bã không thể buông tay, nhưng nào ngờ nhìn thấy cảnh hai người dựa vào nhau thế này, thân tâm ta chỉ cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Đây là lần đầu tiên ta thấy việc hủy hôn vô cùng đúng đắn.

Tần Hoài Viễn và ta đã được định sẵn là những người khác nhau. Điều ta muốn không phải là tự do tình yêu gì gì đó hay theo đuổi dục vọng, mà chính là một tình yêu chân thành, được công nhận mà không phải tranh giành hay cướp đi từ bất kì ai.

Ta không để ý đến hai người hôn nhau, bình tĩnh hỏi. “Nguyệt Nương, hôm nay ta muốn hỏi cô, có phải cô là người xúi giục tướng sĩ ở đại doanh phía Tây hưu thê không?”

Tần Hoài Viễn tràn đầy dịu dàng nhìn Nguyệt Nương, nhưng khi nghe ta hỏi liền nhìn ta với vẻ mặt lạnh lùng. “Có Thái hậu chống lưng, Đào tiểu thư tôn quý thậm chí đã tìm đến viện của ta rồi.”

Nguyệt Nương nghe vậy, tự tin hơn một chút. “Có lẽ nàng cho rằng đây là phủ Quốc công, nên mới lên mặt, lại muốn sỉ nhục chàng như vậy.”

Trong những lần gặp mặt Nguyệt Nương này, ta phát hiện kĩ năng gây xung đột của Nguyệt Nương thực sự rất đỉnh cao.

Ta chưa từng được lĩnh hội trước đây.

Ta còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói kìm nén sự tức giận của Chu Dịch truyền đến. “Ta cùng A Kiều được lệnh điều tra chuyện tướng sĩ ở đại doanh phía Tây liên tục đòi hưu thê. Chuyện này có liên quan đến hai người. Bây giờ hai người muốn trực tiếp nói chuyện ở đây hay tới nha môn đối chất?”

Nguyệt Nương đứng dậy đi về phía Chu Dịch, nàng ta quay lưng về phía Tần Hoài Viễn, cười nói. “Thái tử điện hạ tức giận như vậy, dọa sợ Nguyệt Nương rồi.”

Dù là kẻ ngốc ta cũng biết được nàng ta cố tình hoặc vô ý quyến rũ Chu Dịch kể từ khi biết được thân phận thật sự của Chu Dịch.

Tội nghiệp Tần Hoài Viễn, lúc này không thể nhìn thấy biểu tình của nàng ta, còn cho rằng Nguyệt Nương yêu mình.

Hắn không hề biết rằng thứ Nguyệt Nương yêu thích chính là địa vị và quyền lực. Khi Chu Dịch, người có thân phận cao hơn xuất hiện, đương nhiên Nguyệt Nương sẽ ngay lập tức “đổi mục tiêu” sang Chu Dịch.

Thấy Chu Dịch sắc mặt lạnh băng không nói gì, Nguyệt Nương lại nói thêm. “Điện hạ là người văn võ toàn tài, ngài nên tránh xa A Kiều ra, kẻo người khác lại cho rằng ngài đang nhặt lên đôi giày cũ mà Thế tử gia bỏ đi.”

Chu Dịch sắc mặt tối sầm, sau khi ho nhẹ một tiếng, đám tùy tùng bên ngoài đẩy cửa đi vào, không nói một lời trói Nguyệt Nương lại, sau đó cưỡng ép Tần Hoài Viễn lên kiệu mềm. “Hai người các ngươi đến phủ nha nói chuyện đi.”

Nguyệt Nương nhìn ma ma đang trói mình lại, hét lớn. “Bà dám trói ta?”

Những ma ma này có nhiệm vụ tiễn đưa các cung nữ hạ nhân phạm tội “lên đường”, cho nên hành động dứt khoát, cũng chưa từng từ thủ đoạn nào.

Ma ma đứng đầu đám người lập tức giơ tay lên tát mạnh vào mặt Nguyệt Nương, khiến một bên gương mặt cô ta lập tức sưng tấy. “Ngươi dám phạm thượng tiếm việt với Thái tử điện hạ, cái tát này đã là nhẹ nhàng với ngươi rồi.”

Nguyệt Nương đã thay đổi kể từ khi rơi xuống nước, đây là lần đầu tiên ta thấy trong mắt nàng ta hiện lên vẻ sợ hãi.

Nàng ta co rúm người lại, run rẩy không dám nói lên.

Khi rời khỏi Hầu phủ, Tần Hầu phu nhân nắm lấy tay ta, rưng rưng nước mắt. “A Kiều, Hoài Viễn xác thực có lỗi với con, nhưng mà...”

Ta nhẹ nhàng an ủi bà. “Người yên tâm, Thái tử điện hạ chỉ yêu cầu Thế tử nói rõ sự việc, hỏi thăm xong sẽ đưa Thế tử trở về.”

Ta thầm cảm khái trong lòng, ngày đó Tần Hầu phu nhân còn một mực muốn đánh chết đứa hài tử này, cuối cùng lại thấy có lỗi với con trai mình, e rằng không bao lâu nữa, Tần Hoài Viễn cứ kiên trì như vậy, sẽ có ngày Nguyệt Nương được yên ổn gả vào Hầu phủ.

12.

Bên trong đô phủ nha môn, một đội vệ binh cầm kiếm sắc bén đứng ở phía sau Chu Dịch, Phủ doãn chỉ đứng ở một bên cười đối phó, đội hình này dường như đang hù dọa Nguyệt Nương. Nàng ta nhìn Chu Dịch, nịnh nọt nói. “Thái tử điện hạ cứ hỏi đi, ta nhất định sẽ kể cho ngài nghe mọi chuyện.”

Chu Dịch phớt lờ nàng ta, nhìn ta rồi gật đầu.

Ta ngồi trên ghế, nhàn nhã nhấp một ngụm trà. “Tại sao các người lại làm điều này?”

Nguyệt Nương nhìn ta với ánh mắt giễu cợt, cười đáp. “Sao vậy, chẳng lẽ ta phải làm thị nữ của Đào A Kiều ngươi cả đời sao? Vì sao ngươi có thể gả cho Thế tử Hầu phủ, còn ta chỉ có thể đi theo một phó tướng? Tài năng, ngoại hình của ta đều không thua kém cô, chỉ là cô đầu thai tốt hơn ta mà thôi. Điều này thật không công bằng.”

“Ta tự thấy bản thân mình xứng đáng với Tần Hoài Viễn.”

Trà ở nha môn hơi đắng, nhưng ta cứ thế uống hết ngụm này đến ngụm khác. Trước đây Nguyệt Nương vốn không thích trà đắng, chỉ ưa đồ ngọt. Lúc bị bệnh ta thường xuyên giúp nàng ta uống thuốc, sau đó dùng kẹo ngọt để dỗ dành nàng ta. Sau khi uống thuốc ăn kẹo ngọt xong, Nguyệt Nương sẽ mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết. “A Kiều, tỷ không thể chiều chuộng muội như vậy được. Từ khi mẫu thân muội qua đời, chưa có ai đối xử với muội như tỷ vậy, tỷ thật tốt. Muội thậm chí còn không muốn rời khỏi phủ Quốc công, ở bên cạnh tỷ.”

Mẫu thân của Nguyệt Nương qua đời khi nàng ta mới chỉ bốn tuổi. Sau khi phụ thân tái giá, nàng ta trở thành người dư thừa trong gia đình, kế mẫu sinh hạ hài tử, thậm chí còn coi nàng ta như cái gai trong mắt.

Năm nàng ta lên sáu thì lâm bệnh nặng, trong nhà không muốn tốn tiền chữa bệnh nên phụ thân cô ta mới đến phủ Quốc công cầu xin cứu giúp. Mẫu thân có thể thấy rõ chuyện này, cho nên sau khi Nguyệt Nương khỏi bệnh, bà để Nguyệt Nương ở lại Đào gia, còn thay mặt nàng ta nói chuyện với phụ mẫu nàng ta. “A Kiều là nhi nữ duy nhất trong nhà, vậy có Nguyệt Nương ở bên bầu bạn mỗi ngày cũng sẽ đỡ buồn chán. Từ nay các người cùng Nguyệt Nương không còn quan hệ gì nữa.”

Phụ thân nàng ta cùng kế mẫu tự nhiên vui vẻ đồng ý, cho nên Nguyệt Nương sống ở Công phủ, mẫu thân coi nàng ta như nhi nữ ruột mà nuôi nấng, sau khi ta và Tần Hoài Viễn kí hôn thư, mẫu thân cùng đã tìm cho nàng ta một mối hôn sự tốt đẹp.

“Hắn là phó tướng trẻ tuổi nhất, lại chăm chỉ hiền lành. Tuy có cha không mẹ, nhưng tính tình lại rất tốt. Phụ thân con rất thích hắn, gả cho hắn, Nguyệt Nương cũng không cần phải lo lắng hầu hạ chuyện bà mẫu. Thứ hai, được Công phủ ủng hộ, sau này phụ thân đề bạt thăng chức cho hắn, vậy Nguyệt Nương cũng sẽ có được thể diện tôn quý. Điều này chẳng phải tốt hơn việc gả vào một gia đình giàu có nào đó mà suốt ngày bị người ta chỉ trích sao?”

Khi Nguyệt Nương biết được điều này, nàng ta đã ôm ta khóc suốt đêm. “A Kiều, ngay cả phụ thân cũng coi muội là gánh nặng, nhưng phu nhân lại vì muội mà suy tính nhiều như vậy, kiếp này làm sao muội có thể báo đáp được lòng tốt của nhà tỷ đây?”

Ta lấy khăn lau nước mắt cho nàng ta. “Lòng tốt cái gì? Đây chính là chuyện mà thân nhân với nhau nên làm. Chỉ cần muội ngoan ngoãn uống thuốc, khỏi bệnh, mỗi ngày tươi cười là đủ.”

--

Trong căn phòng của đô phủ nha môn vẫn im lặng, có thể nghe được tiếng thở của Nguyệt Nương.

Ta đặt tách trà xuống, lặng lẽ nhìn nàng ta. Trong đầu ta chợt nảy lên một suy nghĩ khiến chính bản thân ta cũng hãi hùng khiếp vía. Nguyệt Nương trước mặt ta là giả.

Ta tin rằng Nguyệt Nương chân chính của ta sẽ không bao giờ làm những chuyện này.

Ta tin muội ấy.

Mấy ngày nay lòng ta nóng như lửa đốt, không phải vì Tần Hoài Viễn hủy hôn, mà là vì Nguyệt Nương, làm sao có thể một đêm liền thay đổi, trở nên xa lạ như vậy. Bây giờ ta đã hiểu, Nguyệt Nương của ta rất có thể đã bị người trước mặt thay thế.

“Vì sao ư? Vì ta là đích nữ duy nhất của Công phủ, còn ngươi chỉ là nữ nhi quan Lục phẩm.” Ta không cần phải xót thương một kẻ mạo danh làm gì. Nàng ta càng quan tâm đến thân phận, ta lại càng muốn moi móc hết những oán thán của nàng ta ra ngoài.

Nguyệt Nương hừ lạnh. “Cô chỉ giỏi đầu thai hơn ta mà thôi. Danh môn thế gia có tài nguyên tốt như vậy, tiền tài vô lượng, cuộc sống sung sướng thoải mái. Trong mắt cô làm sao có thể hiểu được những người được sinh ra trong gia cảnh bình thường chứ? Cô sinh ra đã có mọi thứ, suốt ngày chỉ biết vui vẻ hưởng thụ. Cô cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà cứ ngỡ bản thân tôn quý mà thôi.”

Ta thầm thở dài. Kẻ mạo danh này cũng thật có can đảm, nói ra những điều này trước mặt Thái tử.

Ta còn chưa kịp nói hết thì ma ma phía sau Chu Dịch đã tiến lên tát một cái nữa vào mặt Nguyệt Nương. “Nếu ngươi còn nói nhảm, ta sẽ dùng kim khâu miệng ngươi.”

Ma ma nói xong liền đứng cạnh Nguyệt Nương, Nguyệt Nương sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Vì nàng ta không hiểu, nên hôm nay ta sẽ tử tế giải thích cho nàng ta một lần. Ta biết những gì ta nói hôm nay sẽ được lan truyền ra ngoài, đúng lúc có thể “giải tỏa tâm trí” của những kẻ được cô ta “truyền cảm hứng”.

“Ngươi cho rằng, sự thịnh vượng của Đào gia ta từ đâu mà đến?”

“Tằng tổ phụ của ta là một chưởng quỹ. Khi chiến tranh loạn lạc, dân chúng rơi vào cảnh lầm than mà Hoàng đế đương triều vẫn không có động tĩnh gì, ông ấy đã trả lại những món hàng được người dân trước đó tới tiệm để cầm đồ, phân phát tiền bạc, lương thực cho những người xung quanh. Ông bán tiệm cầm đồ, mua vũ khí, ngựa, chiêu mộ dân nam nhân, đứng lên đấu tranh. Ông giết chết những tên tham quan lợi dụng chiến tranh để bóc lột đàn áp dân chúng, sau đó theo Thái Tổ đánh đuổi đến tận kinh thành, giết chết hôn quân, gây dựng Đại Lương.”

“Những điều này chỉ lưu lại vài dòng ghi chép, nhưng tằng tổ phụ của ta phải mất đến tận mười hai năm đi trên con đường này. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, trải qua cửu tử nhất sinh mới có thể sống sót, lấy được Đan Thư Thiết Khoán cùng phong hiệu Công tước.”

“Nội tổ phụ ta kế thừa tước vị từ tằng tổ phụ, trấn giữ biên cương hơn ba mươi năm, cũng bị gió bắc thôi vào suốt ba mươi năm, chinh chiến mấy chục trận lớn, giữ an định cho Đại Lương mới đổi lấy được mấy chục năm yên bình này, cuối cùng lại chết trên chiến trường khi bảo vệ tướng sĩ của mình. Khi chết, trên người ông trúng hàng chục mũi tên, cơ thể đứng sững đó, chết vẫn không chịu khuất phục. Thi thể ông mãi mãi bị chôn vùi ở biên cương, không bao giờ có thể lại được nhìn thấy hồng hoa ở cố hương.”

“Phụ thân ta sinh ra rồi lớn lên ở biên cương. Phụ thân tiếp nối tổ phụ ta, canh giữ biên cương từ năm mười lăm tuổi. Trong mười lăm năm, không có bất kì nước láng giềng nào dám xâm phạm tới một tấc đất Đại Lương. Bệ hạ nghĩa tình, quan tâm đến Đào gia ta nhiều đời tận trung phục vụ Đại Lương, khiến biên cương Đại Lương an yên ổn định, cho nên cho phép chúng ta trở về kinh thành. Ta cùng phụ thân trở về Kinh thành, sống một cuộc sống an ổn được vài năm. Nhưng ngay cả khi trở về kinh thành, phụ thân ta cũng chưa từng lơ là chuyện huấn luyện binh sĩ, tuần tra biên cương hàng năm.”

“Cô chỉ thấy vinh quang của Quốc công phủ, lại không hề biết Đào gia ta đã dùng bao nhiêu máu thịt để đổi lấy.”

“Cô chỉ biết ta là đích nữ phủ Quốc công, lớn lên trong nhung lụa, nhưng lại không biết ta đã dựng ba điểm tiếp tế cứu giúp dân chúng, lập nên thư viện cho đám trẻ học tập, dạy nghề làm mộc, rèn sắt cho những người ngoài kia. Cô không biết rằng hằng năm ta sẽ đến thăm gia quyến của các tướng sĩ trấn giữ biên ải trong những ngày nghỉ. Đương nhiên, cô cũng sẽ không biết rằng những phần thưởng mà triều đình đem tặng cho Đào gia ta hằng năm đều được dùng vào việc xây dựng quân doanh biên ải, cải thiện bữa ăn giấc ngủ cho tướng sĩ cùng gia quyến của bọn họ.”

“Danh tiếng trăm năm của Đào gia đã được gây dựng bởi nhiều thế hệ làm việc chăm chỉ. Ở trên đời này, không có vinh dự nào được trao đi miễn phí. Ồ, nhân tiện, còn điều này nữa. Khi phụ thân cô tới cửa cầu xin mẫu thân ta, còn cần đến sự tiến cử của Quốc công phủ mới có được chức vụ hiện tại.”

“Cho nên, ta muốn luận chuyện gia thế, cô có vấn đề gì không?”

13.

Nguyệt Nương ngồi trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu.

Ta nhấp một ngụm trà cho nhuần giọng, hỏi tiếp. “Ta hỏi lại cô, vì sao cô lại khuyến khích tướng sĩ hưu thê?”

Lúc này Nguyệt Nương mới lấy lại chút sinh khí. “Ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu đích thực. Vì bọn họ được cha mẹ sắp xếp để ở bên nhau, nên bây giờ chúng ta phải tự mình đưa ra quyết định. Hãy từ biệt những người không phù hợp với chúng ta. Chỉ bằng sự chia ly dứt khoát mới có thể tránh được nỗi đau về lâu dài. Điều này không đúng sao?”

“Ở Đại Lương có quy định nào không được tìm kiếm tình yêu đích thực không? Là con người, không phải mọi người đều nên bình đẳng đối đãi sao?”

Chẳng trách binh lính tướng sĩ đều bị nàng ta thuyết phục.

Bọn họ là nam nhân, không cần phải gánh vác những chuyện trong gia đình. Ngay cả khi hưu thê, bọn họ vẫn có thể dễ dàng nối lại mối hôn sự này. Bây giờ “lý luận công bằng” của Nguyệt Nương được dùng làm lá chắn cho sự phù phiếm của nàng ta, lại có một ví dụ khác như việc Tần Hoài Viễn hủy hôn thành công, tự nhiên mọi người đều sẽ đổ xô hưu thê.

“Nguyệt Nương, cô có biết sao khi ta hủy hôn, để lấy lại tôn nghiêm, Thái hậu đã tổ chức cung yến mừng cập kê cho ta, mới có thể ngăn chặn được lời đàm tiếu thiên hạ?” Ta nhìn Nguyệt Nương hỏi.

Nàng ta trợn mắt, nhưng Chu Dịch lại lo lắng nhìn ta.

Ta mỉm cười với hắn, ra hiệu ta vẫn ổn, không có gì đáng xấu hổ khi nhắc đến chuyện đó.

“Ta là đích nữ của phủ Quốc công, Thái hậu có thể ra mặt giúp ta giải quyết việc này. Nhưng những nữ nhân khác không giống ta thì sao?”

“Cô có biết ai là người xuất gia nhiều nhất trong các ni viện ở ngoại thành không? Họ là những nữ nhân đã hòa li, họ không được bên gia mẫu thu nhận, không còn nơi nào để đi nên chỉ có thể làm việc. Nhưng họ đơn độc, đau khổ và tủi nhục. Miệng lưỡi thiên hạ có thể dìm chết bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có cách nương nhờ tu viện, nơi mà họ có thể sống sót và được an toàn.”

Nguyệt Nương đương nhiên không biết chuyện này, nàng ta ngơ ngác nhìn ta.

“Vừa rồi cô nói ta không nhìn được nỗi khổ của dân chúng, ta đoán cô cũng nhìn thấy, nhất định nghĩ đến số phận của bọn họ, cho rằng có thể ngăn chặn được những lời đồn thổi, giúp bọn họ tìm được một mối hôn sự tốt đẹp, có tình yêu đích thực đúng không?”

Môi Nguyệt Nương mấp máy nhưng nàng ta không nói gì.

“Những nam nhân đó cần tình yêu đích thực sao? Bọn họ chỉ lợi dụng việc xảy ra của Thế tử Hầu phủ làm cái cớ, để bọn họ có thể tùy ý theo đuổi lòng tham dục vọng của mình. Nếu không, tại sao bọn họ phải vào thanh lâu thuyền hoa để tìm tình yêu đích thực cái gì?”

“Cô luôn kêu gào đòi công lí, nhưng cô có bao giờ nghĩ đến những nữ nhân đó không? Cô có biết trong số đó có bao nhiêu tướng sĩ nhờ vào gia mẫu của thê tử mà thăng quan tiến chức không? Khi họ tới biên cương trấn giữ, phụ mẫu, hài tử, những tòa phủ đệ to lớn của bọn họ đều được chăm sóc bởi thê tử. Khi bọn họ còn chưa là cái gì, thê tử đã ở bên cạnh họ. Bây giờ mọi thứ đã tốt lên, bọn họ lại hưu thê tử, điều này có công bằng với những phụ nhân đó không?”

“Đây chính là điểm bắt đầu cho một tai họa.”

Nguyệt Nương muốn phản bác nhưng lại không nói được gì.

“Vì Nguyệt Nương thừa nhận đã truyền tin, làm lung lay lòng quân, lập tức giam giữ lại. Những tướng sĩ trong quân doanh muốn có tình yêu đích thực đó thì phủ đệ, cửa tiệm hay tài sản của bọn họ đều viết dưới tên thê tử, để bọn họ theo đuổi tình yêu. Nếu ai không tuân theo, dùng quân pháp xử lí. Cổ nhân có câu “Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, không thể chỉnh đốn gia phong, sao có thể trị quốc, sao Đại Lương có thể yên bình được?” Chu Dịch nghe lời ta nói xong cũng tiếp lời.

Ta quay đầu nhìn Chu Dịch, đích trưởng tử của Hoàng đế, đứa hài tử chỉ biết ăn chân gà với cái miệng đầy dầu, đang toát lên mình khí chất đế vương. Tất cả những gì hắn nói, hắn làm đều âm thầm nói với mọi người rằng đây chính là khí độ mà một Đông Cung chủ cần có.

14.

Sau khi nghe chuyện, Hoàng đế triệu kiến ta vào cung, gặp ta ở Ngự thư phòng.

“Hiện tại mọi người đều đang ca ngợi công lao anh dũng của Đào gia. A Kiều, con là đang cầu công ta sao?” Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nói.

Hành lễ xong xuôi, ta ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhặt một quả cam bên bếp sưởi lên, bóc một quả dâng lên Hoàng đế. “Bệ hạ thử xem, quả cam này có ngọt không?”

Hoàng đế cầm lấy ăn một miếng. “Ngọt.”

“Mỗi quả cam này đều có vị ngọt riêng. Nhưng dù có ngọt, có ngon đến mấy thì ai cũng biết một sự thật là chúng không thể thiếu lớp vỏ cam bên ngoài. Chỉ khi được lớp vỏ cam bên ngoài bảo vệ, bao bọc thì chúng mới có chất dinh dưỡng để phát triển. Nếu vỏ cam rơi ra, chúng sẽ sớm khô héo. Bệ hạ là vỏ cam, là người để người khác dựa vào tồn tại, vĩnh viễn không thể thay đổi được sự thật.”

Hoàng đế cầm lấy quả cam, ăn thêm một miếng nữa rồi cười nói. “Trẫm là vỏ cam này sao? Không tốt cũng không có tác dụng.”

“Ai nói vậy chứ? Vỏ cam này có thể dùng làm thuốc, làm giảm đau dạ dày. Không chỉ vậy, còn sinh tân bổ khí, không giống những miếng cam này, chỉ là một miếng ăn vừa miệng mà thôi.” Ta làm bộ giận dỗi nói.

Hoàng đế càng cười vui vẻ hơn. “Được rồi, hôm nay xem như trẫm đã được lĩnh giáo miệng lưỡi của con. Chẳng trách con lại có thể bịt miệng người khiến tướng sĩ hưu thê tử.”

“Trẫm chỉ nói đùa mà thôi, con đừng để bụng. Đào gia nhiều đời trung nghĩa, phụ thân con là biểu huynh của trẫm, trẫm cũng biết. Sở dĩ hôm nay trẫm triệu kiến con là vì hai lí do.”

“Hôm qua sau khi con đưa Nguyệt Nương giam vào ngục, hôm nay Cố Bắc Hầu đã đến gặp ta, nói đích tử bảo bối của hắn, sau khi Nguyệt Nương bị giam, Tần Hoài Viễn không ăn không uống trở về, bộ dáng như một kẻ khô héo. Vì hài tử, lão già này vậy mà lại có thể không cần mặt mũi đến cầu xin trẫm. Cố Bắc Hầu một đời tận trung với trẫm và Đại Lương, đây là lần đầu tiên hắn cầu xin trẫm, trẫm không có cách nào cự tuyệt.” Hoàng đế nhìn ta với vẻ mặt thất vọng, “Trẫm là biểu cữu của con, đương nhiên chuyện này trẫm vô cùng tự trách, hận không thể giết chết tiện nhân đó giúp con lập tức để thay con trút giận. Có thể...”

Ta quỳ trên mặt đất nói. “Bệ hạ, chuyện này người không cần cảm thấy có lỗi với tiểu nữ. A Kiều hiểu, nếu có người gây tổn hại đến Cố Bắc Hầu sẽ khiến lòng quân lung lay. Mong Bệ hạ yên lòng, A Kiều không cảm thấy ấm ức.”

Quả nhiên, suy đoán của ta đã đúng.

Có Cố Bắc Hầu chống lưng, Hoàng đế không thể làm gì Tần Hoài Viễn, lại càng khẳng định sự quan trọng của Nguyệt Nương đối với Hầu phủ.

Nhất định chuyện này có liên quan đến lợi ích Hầu phủ, Cố Bắc Hầu mới không màng thể diện mà ra mặt cầu xin Hoàng đế, bảo vệ Nguyệt Nương.

Hoàng đế hài lòng gật đầu. “Còn có một chuyện, trẫm muốn hỏi con.”

“Dịch nhi là trưởng tử của trẫm, khi còn sống tiên hoàng yêu thương hắn nhất, phong hắn làm Thái tử. Trước khi tiên Hoàng băng hà, tiên hoàng nhiều lần dặn dò phải tìm cho Dịch nhi một Thái tử phi tốt nhất. Nhìn khắp thiên hạ bây giờ, có ai có thể xứng đôi với nó? Đúng vậy, chỉ có con. Biểu cữu con từ tận đáy lòng muốn nói với con, nói với phủ Quốc công, cho dù sau này Dịch nhi có thuận lợi trở thành Hoàng đế hay không, biên cương sẽ vĩnh viễn an định, trọng thần trong triều tuyệt nhiên không dám trái lệnh. Còn về chuyện riêng, trẫm biết hài tử của trẫm, trong lòng nó, có con.”

“Con không biết, chỉ vì năm đó con nói một câu “Thái tử quá kiêu ngạo”, nó liền cầu xin trẫm phân phó Thái phó cùng đến Dư Hàng học tập ba năm, bỏ đi hết thảy thói xấu. Kì thực, trẫm và biểu cữu của hắn cũng không thích những điều này, cũng không đành lòng việc Thái hậu chiều chuộng hắn. Ngày hôm đó, vì để cầu xin tổ chức cung yến ở Lưu Phương Các cho con, nó đã quỳ suốt một giờ, trước đây chưa từng có tiền lệ này. Khi hồi kinh, biết con hủy bỏ hôn ước, nó đã vội vàng quay lại suốt đêm tìm người vẽ hoa mai lên ngọc như ý đem tặng cho con, sợ con bị người khác coi thường.”

Ta từ chối chiếc ô của Tước Mai, chậm rãi bước từng bước về đại môn.

Những bông tuyết tuy nhẹ như bông, nhưng rơi rất nhiều, khiến trên người ta cảm thấy có chút mát mẻ.

“Tiệp mao[7] của cô nương thật đẹp lại vừa dài, có thể bắt được những bông tuyết. Nô tì thật ghen tị với cô nương.” Tước Mai nhận ra hình như ta đang không vui nên cố gắng trêu chọc ta.

[7]: Lông mi

Ta chợt nhớ đến ngày hôm đó, Chu Dịch đi trong làn tuyết trắng, trên tiệp mao của hắn phủ một lớp sương tuyết như giọt nước lóng lánh, các ma ma bận rộn xung quanh hầu hạ hắn, còn hắn thì đang đáp lời Hoàng hậu nương nương, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn về phía ta.

Ta biết Chu Dịch nghĩ gì.

Sau khi hồi kinh, mỗi hành động của hắn đều cẩn trọng và thích hợp, lần duy nhất hắn không kiềm chế được cảm xúc của mình là khi đưa Nguyệt Nương và Tần Hoài Viễn đến nha môn ngày hôm qua.

Nghe nói vì không có bằng chứng nên khi Thái tử đưa người rời khỏi Hầu phủ chính là không tuân theo quy củ. Mọi người đều đồn đại rằng do Nguyệt Nương bất kính với Thái tử.

Nhưng chỉ có ta biết rằng, từ khoảnh khắc hắn nghe Nguyệt Nương gọi ta là “chiếc giày cũ”, hắn liền nắm chặt tay lại đến mức nổi gân xanh, hắn hiển nhiên tức giận.

Lúc đó ta mới hiểu, hắn đối xử với ta không giống những người khác.

15.

“A Kiều muội muội, tuyết rơi nhiều như vậy, sao không che ô?” Chu Dịch đứng cạnh xe ngựa, trên tay cầm một chiếc ô và một thủ lô[8] ở đại môn chờ ta.

[8]: Lò sưởi tay

Ta nhớ lại lời Hoàng đế nói, ngày đó hắn quỳ trong tuyết suốt một giờ để cầu xin cho ta chuyện ở Lưu Phương Các, một nơi nào đó trong lòng ta mà ta chưa bao giờ quan tâm, bắt đầu ấm dần lên.

“Ta muốn biết ngày đó Điện hạ cầu xin Bệ hạ tổ chức cung yến ở Lưu Phương Các cho ta như thế nào.” Ta mỉm cười nhìn hắn.

Vành tai Chu Dịch lập tức đỏ ửng lên, đưa cho ta cái thủ lô, nhỏ giọng. “Ta cảm lạnh một chút cũng không sao, nhưng ta không muốn nàng bị như vậy.”

Nói xong, hắn có chút hoảng sợ nhìn về hậu điện phía sau lưng ta. “Phụ hoàng hôm nay triệu kiến muội, có lẽ muội cũng đã biết chuyện Cố Bắc Hầu cầu xin cho bọn họ. Là ta vô năng, không thể trút giận thay muội.”

Ta lắc đầu, mọi việc không tự nhiên mà diễn ra như vậy. “Đây không phải hoàn toàn là lỗi của cô ta. Nếu Tần Hoài Viễn trong lòng thật sự có ta, cân nhắc tình hình hiện tại, hắn sẽ không bị cô ta dụ dỗ thành công, mỗi người một nửa, sự căm hận của ta dành cho bọn họ đã chấm dứt kể từ khi bọn họ bước chân ra khỏi Quốc công phủ ngày hôm đó rồi.”

“Cuộc đời này rất ngắn ngủi, ta không muốn lãng phí thời gian và tình cảm của mình dành cho người không xứng đáng.”

“Hơn nữa, hiện tại ta hoài nghi, Nguyệt Nương đó là giả.”

Từ khi nghĩ đến chuyện này trong đầu, ta trở về phủ, cẩn thận kiểm tra lại những gì mà Nguyệt Nương đã làm trong sáu tháng qua và phát hiện ra rằng những sở thích của nàng ta trước kia đều đã không còn nữa.

Nguyệt Nương thích thêu thùa nhất, ở kinh thành tài nghệ khó ai có thể vượt qua được nàng ta. Mẫu thân thậm chí còn đặt mua một khung thêu dành riêng cho Nguyệt Nương.

Nàng ta yêu thích việc vuốt ve những dây đàn, nên ta đã tặng nàng ta chiếc đàn xin được từ chỗ Thái hậu. Đó là chiếc đàn duy nhất trong khắp thiên hạ này.

Nhưng bây giờ, chiếc khung thêu cùng liễu cầm đều đã phủ đầy bụi, chứng tỏ Nguyệt Nương chưa hề động đến kể từ khi nàng ta rơi xuống nước.

Sau khi rơi xuống nước, nàng ta bắt đầu đọc thơ và làm thơ, nhưng trong phòng lại không có bất kì cuốn sách nào do nàng ta viết.

Nguyệt Nương là người phương Nam, hiếm khi ăn đồ cay, nhưng kể từ lúc đó, nàng ta lại không thể thiếu sống gia vị này.

Tất cả những điều này cộng với những lời nói kì lạ của nàng ta, ta lại càng tin chắc rằng nàng ta là kẻ mạo danh.

Sáng sớm hôm nay, ta phái người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích hôm đó Nguyệt Nương rơi xuống nước.

Chu Dịch đỡ ta lên xe ngựa, nghe ta nói vậy động tác cũng cứng đờ, sau đó mới đáp. “Muội cứ trở về trước đi. Ta sẽ hỏi qua Thái phó xem sao. Thái phó là người học rộng biết nhiều, nhất định có thể biết được.”

Về đến nhà, chân trước ta vừa bước vào viện, chân sau Triệu ma ma đã dẫn một đám tiểu nha hoàn bước vào. “Cô nương, người uống bát canh gừng nóng này đi, sau đó để nô tì hầu hạ cô nương ngâm chân vào nước hồng hoa, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh. Khăn tay cũng cần phải ủ ấm rồi mang qua đây.”

Sau khi chắc chắn cơ thể ta đã được làm ấm, Triệu ma ma đắp chăn cho ta, đuổi những người khác ra ngoài, chỉ để lại Tước Mai.

“Cô nương, cô có biết tại sao Cố Bắc Hầu lại ra mặt thay Nguyệt Nương cầu xin hay không? Xem ra Hầu gia sẽ đồng ý mối hôn sự này.” Triệu ma ma vừa nói, vừa giúp ta vén góc chăn.

Ta lắc đầu, tại sao đến cả chuyện này mà mọi người cũng đều có thể biết trước ta chứ.

“Sau khi cô nương vào cung, nô tì thấy tuyết sắp rơi, nghĩ nên may thêm cho cô nương một cái mành che lò sưởi, cho nên đến khố phòng [9] tìm kiếm nhưng không có đồ phù hợp. Nô tì liền tới mấy cửa tiệm ở phố Bắc, phát hiện tất cả những cửa tiệm ở đó bây giờ đều thuộc về Cố Bắc Hầu phủ.”

[9]: nhà kho

“Nô tì đã tìm hiểu kỹ càng, biết được Nguyệt Nương đã thỏa thuận với những cửa tiệm này thế nào. Nàng ta cược trong vòng nửa tháng nàng ta có thể kiếm đủ tiền thì mấy cửa tiệm này đều phải bán lại cho Hầu phủ với giá thấp. Nếu không, nàng ta sẽ phải trả lại cho mỗi cửa tiệm một trăm lạng bạc. Những chưởng quầy ở đó đều như mấy con cáo già, cho rằng cô ta không thể hoàn thành được số tiền đã đặt ra nên mới kí vào thỏa thuận.”

“Nàng ta làm rất nhiều quà tặng kèm, còn giảm giá đồ hàng nữa. Đều là những vật lạ lùng, chưa từng thấy trước đây, cho nên thu hút mọi người mua đồ của cô ta. Trong vòng mười ngày, giao dịch đó đã hoàn thành, vì vậy, bây giờ các cửa tiệm đó đều thành tài sản của Cố Bắc Hầu phủ, Hầu phủ gần như không phải chi một đồng bạc nào.”

Đây chính là ý nghĩa của nàng ta.

Đúng như ta đoán, Cố Bắc Hầu bảo hộ Nguyệt Nương không phải chỉ vì Tần Hoài Viễn.

Nói xong, Triệu ma ma thuyết phục ta. “Cô nương, có thể rời khỏi một gia tộc như vậy chính là phúc phận của chúng ta.”

Ta mỉm cười gật đầu, đúng vậy, đó đương nhiên là một chuyện may mắn.

Thành thân với phu quân nhưng phu quân lại bị câu dẫn mất, đến ngay cả công công bà bà cũng bị động tâm.

Triệu ma ma nói chuyện với ta một lúc, trước khi để ta nghỉ ngơi còn nói thêm. “Nhân tiện, cô nương, hôm nay cô nương vào cung, Thái tử điện hạ nói Nguyệt Nương đã được thả ra, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó mà thoát được. Nàng ta là nguyên nhân khiến quân tâm lung lay, lại tung tin đồn thất thiệt nên giao lại nàng ta cho ma ma bên người giải quyết.”

“Mọi người đều cho rằng Nguyệt Nương chỉ chịu đánh hai mươi roi, bị thương bên ngoài da. Nhưng thực chất, chưa đến đòn cuối cùng, da thịt của nàng ta đã bị trầy xước rồi. Sau này vào những ngày mây mù mưa gió, Nguyệt Nương e là sẽ bị đau nhức đến mức không thể xuống giường, toàn thân ngứa ngáy khó chịu, vô phương cứu chữa, chỉ có thể chờ đến khi có nắng mới có thể xoa dịu cơn đau.”

Triệu ma ma từng là người bên cạnh Thái hậu, sau khi ta từ biên cương trở về, Thái hậu đã phái bà đến phủ Quốc công để chăm sóc cho ta. Nếu không phải hôm nay có Triệu ma ma, ta cũng không biết Chu Dịch trừng phạt Nguyệt Nương thế này.

Thấy ta ngơ ngác không nói nên lời, Triệu ma ma lại nói tiếp. “Thái tử làm vậy là vì cô nương, cô nương không cần suy nghĩ nhiều nữa. Hơn nữa, ngài ấy sau này là tân đế, là Hoàng đế của Đại Lương, nếu chỉ có lòng nhân từ thì e rằng khó có thể lập được quyền lực. Cho nên, Thái tử xử cô ta như vậy là lẽ thường tình.”

Ta có chút buồn cười, nói với ma ma. “Ma ma, ta chỉ đang suy nghĩ, ngài ấy thật sự đối xử tốt với con, ngài ấy thấy con bị Nguyệt Nương hãm hại nên thay con trừng phạt Nguyệt Nương. Ngài ấy không chắc thái độ của Nguyệt Nương sau này cho nên mới giấu ta.”

“Nhưng ta lớn lên ở phủ Quốc công, ta chưa bao giờ làm một người tốt mà không có lí do. Quân pháp trong doanh trại còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều, ta đều đã từng nhìn qua. Cho nên ma ma không cần lo lắng chuyện ta sẽ sợ hãi khi nghe những điều này.”

“Hơn nữa, ta thật sự rất khâm phục Chu Dịch bây giờ, có thể cẩn trọng bình tĩnh hành xử mọi việc. Ma ma nói đúng, ngài ấy tương lai là tân Hoàng đế, nếu không tàn nhẫn thì khó có thể ngồi vững nơi đó.”

Thấy ta nói vậy, ma ma mới yên tâm.