Chương 1 - Xuân Mộng
(Phần 1/5)
Vào lễ cập kê của ta, Tần Hoài Viễn đích thân đến cửa tìm ta từ hôn, nói rằng đã phải lòng khuê mật của ta.
Hắn nói, Nguyệt Nương thanh tú lại thông minh, ngoài nàng ta ra, kiếp này hắn sẽ không lấy thê tử nào khác.
Để có thể thoái hôn, hắn đã quỳ trong tuyết lớn ba ngày, thậm chí chịu đánh bằng ba cành mận gai cũng không chùn bước.
Nguyệt Nương đau lòng ôm lấy hắn khóc lớn. “A Kiều, tỷ hãy làm người tốt một lần, thành toàn cho chúng ta đi.”
Ta lay nước mắt, trực tiếp xé đi hôn thư. “Vậy đều theo mong muốn của muội.”
Một năm sau, ta mười dặm hồng trang xuất giá, hắn lại đứng giữa đường chặn kiệu hoa của ta. “Hôn sự giữa nàng và Thái tử là một cái bẫy, chỉ có ta thật sự yêu nàng mà thôi.”
Nhưng ta, Đào A Kiều, chỉ hướng con đường phía trước mà đi, không bao giờ nhìn lại.
1.
“Ma ma, hắn đã quỳ bên ngoài bao lâu rồi?” Nhìn những bông tuyết rơi ngày càng nhiều bên ngoài cửa sổ, ta liền hỏi Triệu ma ma sau khi có một giấc ngủ thoải mái.
Triệu ma ma thở dài, trong lời nói tràn ngập ngữ khí oán giận. “Không nhiều, từ hôm qua tới hôm nay chỉ mười lăm giờ.”
Người quỳ trong sân là Thế tử của Cố Bắc Hầu, Tần Hoài Viễn, cũng là thanh mai trúc mã hơn mười năm của ta.
Bọn ta vốn có hôn ước từ nhỏ. Hôm qua, vào lễ cập kê của ta hắn cũng là người đầu tiên tới dự.
Khi đó, ta vốn bước đến bên hắn với nụ cười tràn đầy vui sướng trên môi, nhưng thứ ta được nhìn thấy lại là bản hôn thư chính thức giữa ta và hắn vào ba năm trước.
“A Kiều, chúng ta huỷ bỏ hôn ước đi.” Nói xong, hắn chỉ vào chiếc hộp gỗ sơn màu đỏ được người hầu mang theo sau lưng. “Những thứ này cũng đem trả lại nàng.”
Trong chiếc hộp chính là kỉ niệm giữa ta và hắn bao năm qua: Chiếc khăn tay mà ta đích thân thêu tặng, còn có bài thơ thể hiện tình yêu mà ta dành cho hắn, còn có tấm lá bùa hộ mệnh ta phải bước chín mươi chín bậc thang ở Quốc Miếu mới có thể cầu về, còn có chiếc đai lưng ta tỉ mỉ từng mũi tặng hắn…
Lúc ấy, mỗi lần nhận được một món quà từ ta, hắn đều mang lên người, đi khắp nơi khoe khoang. “Là A Kiều tự tay làm tặng ta đấy.”
Nhưng bây giờ, hắn muốn phủ nhận tất cả.
Tần Hoài Viễn đến cửa đã phá hỏng sự náo nhiệt vốn có trong phủ, hạ nhân lần lượt cầm theo những túi lụa đỏ cùng kim tửu lui xuống, chỉ còn lại ta và hắn đứng giữa sân.
“Tại sao lại muốn huỷ bỏ hôn ước?” Giọng ta run rẩy, thậm chí ta còn có thể nghe thấy chính mình đang khóc.
Đây là lần đầu tiên trong đời ta mất bình tĩnh như vậy.
Tần Hoài Viễn im lặng, chỉ ngước mặt nhìn bầu trời xám xịt.
Ta nhìn theo ánh nhìn của hắn, nhớ lại lúc sáng khi nhìn sắc trời, ta còn thầm nghĩ, nghĩ đến khi lễ cập kê kết thúc, hôn sự giữa ta và hắn có thể bàn bạc đến, khi đó ta có thể ở bên cạnh hắn cả ngày rồi.
Như vậy thì khung cảnh mây đen xám xịt này trong mắt ta cũng sẽ thành trời quang mây tạnh.
“Tuyết sắp rơi rồi.” Tần Hoài Viễn quan sát hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng.
“Từ nhỏ nàng vốn sợ lạnh, nhưng lại ưa thích náo nhiệt, luôn không nghe lời khuyên nhủ. Khi tuyết rơi, nàng vẫn muốn chạy ra ngoài chơi. Trời trở lạnh, nàng luôn ngồi cạnh bếp sưởi bất động, cau mày khó chịu, giống như một người đáng thương. Lúc đó, ta sẽ nướng cam cho nàng ăn, cam vừa ngọt vừa nóng, nàng ăn cam xong sẽ tươi cười trở lại.”
“Sau này nàng phải chú ý hơn, phải chăm sóc bản thân thật tốt, cũng đừng ra ngoài nhiều khi tuyết rơi.”
Hắn vẫn dịu dàng căn dặn ta như thường lệ.
Nhưng bây giờ hắn đã huỷ bỏ hôn ước giữa ta và hắn, hắn cứ tiếp tục nói những lời quan tâm giả dối này với ta thì có nghĩa lí gì.
Ta cười lạnh. “Ta đường đường là đích nữ phủ Quốc công, nay Thế tử gia tới để huỷ hôn, cũng phải cho phủ Quốc công ta một lời giải thích rõ ràng. Đào A Kiều ta lại càng không chấp nhận sự sỉ nhục như vậy.”
Tần Hoài Viễn có vẻ ngập ngừng, thấp giọng nói. “Ta, đã phải lòng Nguyệt Nương.”
“A Kiều, nàng rất tốt. Nàng còn là một trong những đệ nhất tài nữ ở kinh thành, ngay cả Bệ hạ cũng từng khen ngợi nàng có phong phạm thế gia chân chính. Nhưng nếu nàng gả cho ta, bất quá chỉ đi lại giữa Quốc Công phủ tới Hầu phủ, ngày tháng trôi qua như vậy so với vô vị cũng không khác biệt mấy là bao.”
“Nhưng Nguyệt Nương thì lại khác, nàng ấy hiểu những hoài bão của ta, lại mang đến cho ta những điều bất ngờ. Mỗi khoảnh khắc ở bên cạnh nàng ấy, ta luôn cảm thấy mới mẻ vô cùng. Điều ấy khiến lòng ta luôn mong đợi, đợi ngày mai lại đến sớm hơn.”
“Nàng ấy tuy có chút ngang ngược, nhưng lại khác hẳn với những tiểu thư danh môn vọng tộc như nàng. Nhưng đây cũng là điều đặc biệt ta chỉ thấy ở nàng ấy, kiếp này, ngoài nàng ấy ra ta sẽ không cưới bất kì ai khác làm thê tử.”
Chiếc khăn tay trên tay ta cứ vậy rơi xuống đất.
Năm đó khi đến Lật Sơn du ngoạn, ta vô tình đánh mất chiếc khăn tay yêu thích của mình, chính Nguyệt Nương đã đích thân thêu tên ta cùng nàng ta lên chiếc khăn tay mới này để an ủi ta.
Ta nhớ Nguyệt Nương khi ấy, vẫn mỉm cười dịu dàng dựa vào vai ta. “A Kiều cười lên trông rất đẹp, chỉ cần tỷ thích, sau này khi tỷ thành thân cùng Thế tử gia, muội sẽ tự mình may hỉ phục cho tỷ, còn cả hài tử của tỷ nữa, được không?”
Làm sao có thể là nàng ấy?
2.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi tuyết bắt đầu rơi xuống, bông tuyết lạnh buốt chạm vào chóp mũi, khiến đầu óc ta trở nên tỉnh táo.
Triệu ma ma cầm dù đi tới, theo sau là tâm phúc Tước Mai của ta đang cầm trên tay chiếc áo choàng lông cáo, sau đó khoác lên vai ta. “Cô nương, bên ngoài đang có tuyết rơi, trời lạnh lắm, chúng ta mau vào trong đi thôi.”
Tần Hoài Viễn chợt quay người ngăn ta lại. “A Kiều, ta không giúp được nàng. Nếu nàng vẫn cố chấp muốn thành thân với ta sau này chỉ có thể đau khổ mỗi ngày. Bây giờ nàng thu hồi hôn thư, chúng ta tự nhiên đều sẽ an hảo.”
Nam nhân vừa dặn dò ta phải cẩn thận bị nhiễm lạnh, rốt cục đến cùng cũng chỉ quan tâm ta có chấp nhận việc từ hôn hay không.
Quả nhiên, lời nói quan tâm chính là lời nói rẻ mạt nhất.
Ta mặc kệ hắn, bước vào nhà, sai Triệu ma ma tới tiền viện mời phụ thân đến một chuyến.
Quy tắc ở Quốc công phủ rất nghiêm ngặt. Hạ nhân nhìn thấy chuyện của chủ tử là điều cấm kị nhất, cho nên chuyện vừa rồi xảy ra tuyệt nhiên không ai có thể tự tiện truyền ra ngoài.
Lúc này tại tiền viện, phụ thân ta còn đang bàn bạc hôn sự với Tần Hầu gia. Về phần mẫu thân, bà cũng đang có dự định tiếp đón Tần Hầu phu nhân sao cho chu đáo. Cả hai người bọn họ đều đang suy tính khi nào thích hợp để đưa ta vào cung bái tạ Hoàng hậu nương nương.
Triệu ma ma chân trước vừa rời đi chưa được một khắc, chân sau Tần Hầu gia đã cầm kiếm lao vào sân viện của ta.
“Ngươi là nghiệt tử, lại say rượu mà dám nói mấy lời vô nghĩa, ngươi là đang bị mỡ lợn làm cho mù mắt hay sao?” Vừa nói, ông vừa chỉ mũi kiếm vào người Tần Hoài Viễn.
Ta ngồi bên cửa sổ, xem hết màn vừa rồi diễn ra, nhưng vẻ mặt Tần Hoài Viễn vẫn rất kiên định. “Khi còn nhỏ, là con ngu dốt, thiếu hiểu biết, cho nên mới đồng ý làm theo hôn sự mà trưởng bối đưa ra. Nhưng những năm này con đều chỉ xem Đào A Kiều như muội muội của mình mà đối đãi. Bây giờ con đã tìm được chân ái của đời mình, tuyệt không có khả năng con sẽ cưới A Kiều làm thê tử.”
Khi nghe những điều này, Tần Hầu phu nhân cũng tức giận đến mức ngất đi.
Hầu gia liền ra lệnh cho người mang đến mấy cây mận gai, đè Tần Hoài Viễn ra giữa sân mà đánh. Sau mỗi đòn lại hỏi. “Ngươi đã biết sai hay chưa?”
Đánh đến mức gãy ba cành mận gai, trên lưng hắn đã chảy máu, nhưng hắn tuyệt nhiên vẫn cắn răng chịu đựng, không đáp một lời.
Trước đây, dù chỉ bị một vết dao cứa nhỏ, hắn cũng sẽ đến bên ta, để ta thổi vào.
Ta nhìn vết máu trên sân, máu đỏ trên nền tuyết trắng, nổi bật đến nhức nhối, tim ta như thắt lại.
Xem ra chân tình mà Tần Hoài Viễn dành cho Nguyệt Nương chính là thật.
Nhưng Nguyệt Nương và hắn, hai người bọn họ bắt đầu từ khi nào?
Ta không hề nhận biết được chuyện đó.
Ta nhắm mắt lại, cố gắng lục tìm kí ức.
Khi Nguyệt Nương lên sáu, nàng ta bị bệnh nặng, phụ thân nàng ta đến phủ Quốc công xin cứu giúp. Mẫu thân ta không chỉ mời đại phu đến, còn giữ Nguyệt Nương ở lại phủ Quốc công trị bệnh. Nguyệt Nương sống cùng ta, ăn cơm cùng ta, lớn lên cùng ta.
Nhưng sau khi khỏi bệnh, Nguyệt Nương thường xuyên bị đau đầu, mặc dù đã được nhiều đại phu chữa trị, cũng đã uống qua rất nhiều loại thuốc nhưng vẫn không thấy đỡ hơn.
Khi bị đau đầu, Nguyệt Nương luôn tự nói với mình, khi xúc động, dường như nàng độc thoại cãi nhau với ai đó, phải uống thuốc rồi đi ngủ thì mới trở lại như bình thường.
Mẫu thân ta luôn nói, có lẽ vì căn bệnh này mà dường như Nguyệt Nương đã trưởng thành hơn so với những bằng hữu cùng tuổi.
Nàng ấy thậm chí còn được theo ta vào cung diện kiến Hoàng hậu nương nương hai lần, ngay cả Hoàng hậu cũng khen nàng: “Ôn nhu, nhàn tĩnh, đại phương đắc thể [1].”
[1]: Dịu dàng, đoan trang, hào phóng mà khéo léo
Khi ta đính ước với Tần Hoài Viễn, nàng ấy cũng biết chuyện này. Mỗi khi hắn ta ghé lại phủ Quốc công, Nguyệt Nương đều sẽ chủ động tránh mặt, hoặc ở trong phòng thêu thùa, hoặc tìm mọi cách để ra ngoài.
Nàng luôn nói. “Được ở trong phủ Quốc công lớn lên chính là diễm phúc của đời ta. Nếu ta đến gần Thế tử gia, khó trách sẽ có người bàn tán.”
Nguyệt Nương mà ta biết khác biệt hoàn toàn với Nguyệt Nương mà Tần Hoài Viễn nhắc đến.
Nghĩ kĩ thì, quả thực Nguyệt Nương đã thay đổi kể từ khi rơi xuống nước khoảng nửa năm trước.
3.
Lúc đó là đầu hạ, mặt hồ còn rất lạnh, nhưng Nguyệt Nương nhất quyết muốn đi thuyền ra giữa hồ. Nghĩ rằng Nguyệt Nương hiếm khi muốn du ngoạn như vậy, nên ta chỉ đành sắp xếp người theo sát nàng ấy.
Nhưng chỉ lơ là một lúc thôi, Nguyệt Nương đã trượt chân rơi xuống hồ.
Sau khi được cứu lên, nàng ấy sốt li bì suốt hai ngày đêm. Khi nàng ấy tỉnh dậy, ta như thể nhìn thấy một người khác.
Trước đây nàng ấy vốn không thích náo nhiệt, nhưng bây giờ lại có thể tham gia các buổi gặp mặt hai lần một ngày.
Trong buổi thưởng trà làm thơ hóng mát, Nguyệt Nương đã viết một lúc sáu bài thơ, khiến cho mọi người phải kinh ngạc.
Mọi người đều cảm thán. “A Kiều, trong nhà cô có một nữ nhân tài giỏi như vậy, vậy mà lại giấu không cho bọn ta biết.”
Ta mỉm cười qua loa với mọi người, nhưng trong lòng cũng có chút nghi ngờ.
Nguyệt Nương thích thêu thùa cùng cổ cầm, thi thoảng chỉ lén lút đọc một vài thoại bản, ghét nhất là thi ca, làm sao có thể đột nhiên thay đổi yêu thích, lại còn có thể làm thơ hay như vậy?
Sau khi đọc thơ, Nguyệt Nương cao hứng giơ li rượu lên, hát một giai điệu mà ta chưa từng được nghe bao giờ.
“Ai nói nữ nhân đều kém cỏi hơn nam nhân? Ta thấy tửu lượng của chư vị công tử hôm nay còn không bằng ta.”
Nguyệt Nương dựa vào lan can, mỉm cười nhìn mọi người, rất nhanh đã khơi dậy tính hiếu thắng của nam nhân, mọi người đều tranh nhau thi uống rượu với nàng ấy.
Khi đó Tần Hoài Viễn còn cau mày, nói nhỏ vào tai ta. “Hành vi của nàng ta như vậy, không sợ làm mất mặt phủ Quốc công sao?”
Ta mỉm cười, giải quyết mọi chuyện cho Nguyệt Nương. “Mấy ngày trước bị ngã xuống nước, tâm tình phiền muộn, có lẽ bây giờ mới có dịp phát tác.”
Tới giữa lục nguyệt [2], ta cùng mẫu thân theo thông lệ đi chùa lễ phật, phá lệ ở lại trên núi cầu phúc một tháng.
[2]: tháng sáu
Lúc ta trở về phủ Quốc công, Nguyệt Nương đã nổi danh khắp kinh thành, thế gia công tử tổ chức gia yến đều muốn mời nàng ta tới dự.
Ngay cả bái thiếp gia yến ngắm hoa trong phủ Cố Bắc Hầu cũng gửi tới nàng ta, mà trước kia Nguyệt Nương kiêng kị nhất chính là Cố Bắc Hầu phủ.
Nhưng ngày hôm đó, khi đến Hầu phủ, nàng ta đã dễ dàng tìm được đường tới hồ sen. Tần Hoài Viễn nhìn thấy chúng ta, việc đầu tiên hắn làm chính là tươi cười chào đón Nguyệt Nương. “Ta đã nói nàng hôm nay nhất định sẽ dự gia yến ngắm hoa. Ta cũng đã mời nhạc sư giỏi nhất kinh thành, hôm nay nàng muốn hát bài gì đều có thể thử. Đến đây.”
Tim ta như đông cứng lại. Hai người đã trở nên quá đỗi thân thiết trong quãng thời gian ta không có ở kinh thành.
Nguyệt Nương che miệng cười, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn ta. “Không cần đâu, bảo bối trong lòng huynh hôm nay đã trở về, cho nên muội phải tránh xa huynh một chút mới đúng.”
Trong ánh mắt Tần Hoài Viễn hiện lên một tia thất vọng, sau đó nhìn ta cười nói. “Trên núi mọi chuyện thế nào? Mấy ngày nay ta bận rộn công vụ ở doanh trại, cho nên mới lỡ việc đón nàng từ trên núi trở về.”
Ta cảm thấy hơi buồn, hắn không có thời gian gặp mặt ta nhưng lại có thời gian thưởng hoa với Nguyệt Nương.
Ngày hôm đó, Nguyệt Nương không để ý đến Tần Hoài Viễn như thường lệ, nhưng vẻ mặt hắn lại bình tĩnh khác thường, phải nói chuyện mấy lần mới khiến hắn tỉnh táo lại.
Nghĩ đến đây, có lẽ chính là lúc hắn có suy nghĩ về Nguyệt Nương.
4.
“Cô nương, lễ cập kê đã đến lúc rồi.” Triệu ma ma khẽ khàng đánh thức ta ra khỏi kí ức.
Đằng sau bà ấy là ma ma mà mẫu thân ta đã mời từ trong cung tới để đích thân chuẩn bị lễ cập kê cho ta.
Ta điều chỉnh tâm trạng, vui vẻ mỉm cười. Ta không thể để Tần Hoài Viễn phá hỏng lễ cập kê quan trọng của ta được.
Tần Hoài Viễn vẫn quỳ trong sân, tư thế đứng thẳng, ánh mắt kiên định nhìn ta. “A Kiều, Quốc công gia nói nếu muốn huỷ hôn thì phải có sự đồng ý của nàng, hôm nay ta sẽ quỳ ở đây cho đến khi nàng hài lòng mới thôi.”
Ta giẫm lên tuyết trắng trộn lẫn với máu của hắn, thẳng đường bước ra tiền viện mà không quay đầu nhìn lại.
Ta có huỷ hôn cũng không sao, quan trọng là tư thái của ta không được ảnh hưởng. Ta nhận quà, xem kịch, ngắm pháo hoa rực rỡ, ngồi uống rượu cùng người thân và khách quyến.
Khi mọi người giải tán, phụ thân nói với ta. “A Kiều, con là nhi nữ Đào gia ta. Đào gia ta chưa bao giờ sợ phiền phức, nếu con sẵn lòng từ hôn, không có nghĩa là con không thể thành thân với nam nhân nào khác, con sẽ trở thành cô nãi nãi tôn quý nhất Quốc công phủ. Nếu con không nguyện ý, ta sẽ trói Tần Hoài Viễn lại, bắt hắn phải thành thân với con mà không cần hắn đồng ý hay không. Nếu không có con gật đầu, hắn sẽ không thể rời khỏi cửa Đào gia ta một bước.”
“Hôm nay con đã mệt mỏi rồi, mau quay về nghỉ ngơi cho thật tốt, có chuyện gì chúng ta hẵng tính sau.”
Ta vâng lời phụ thân, khi trở về viện của mình liền lên giường ngủ một mạch.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi ngày một dày. “Ma ma, hắn đã quỳ bên ngoài bao lâu rồi?” Ta hỏi Triệu ma ma.
Triệu ma ma thở dài, trong lời nói tràn ngập ngữ khí oán giận. “Không nhiều, từ hôm qua tới hôm nay chỉ mười lăm giờ.”
Ta nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình trong gương. Đêm qua ta uống rất nhiều rượu, mẫu thân ôm ta khóc mấy lần, vuốt tóc ta an ủi. “Con đừng khóc, con ngoan của ta. Mẫu thân sẽ tìm cho con một người phu quân tốt hơn nó gấp mấy lần, à không, là tốt nhất trên đời mới đúng.
“Đều do mẫu thân không đủ hiểu biết, nuôi một bạch nhãn lang [3] bên mình nhiều năm như vậy mà chẳng hay biết gì.”
[3]: Sói mắt trắng, ám chỉ những kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát
Bây giờ, “bạch nhãn lang” mà mẫu thân ta gọi đó đang gõ cửa viện của ta.
“A Kiều, ta cầu xin tỷ, làm ơn cho ta gặp mặt một lần đi. Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh nhau, sao tỷ có thể nói liền nói không nghe muội giải thích chứ!”
Ta vẫy tay, Triệu ma ma hiểu ý liền ra lệnh cho hạ nhân canh cửa mở cửa ra.
Nguyệt Nương vừa vào sân đã thấy Tần Hoài Viễn quỳ đó liền hét lên, lao về phía hắn, ôm hắn mà khóc.
“A Kiều, tất cả là lỗi của ta! Là ta quyến rũ Hoài Viễn, tỷ muốn đánh muốn phạt cứ tìm ta là được rồi. Hoài Viễn chưa bao giờ đối xử không tốt với tỷ, làm sao tỷ có thể nhẫn tâm để huynh ấy quỳ suốt một ngày đêm như vậy!”
Nguyệt Nương khóc lóc thảm thiết, Tần Hoài Viễn cũng ôm lấy nàng ta mà an ủi.
Nàng ta càng tự trách mình, Tần Hoài Viễn lại càng thương xót nàng ta mà quay sang hận ta.
Đây hoàn toàn không giống với Nguyệt Nương đã cùng ta lớn lên.
Nguyệt Nương của ta sẽ nói. “A Kiều, muội sẽ bảo vệ tỷ đến hết cuộc đời này! Dù cho muội có thành thân rồi sinh con, dù cho muội có trở thành một bà già tóc bạc mất răng, muội vẫn sẽ bảo vệ tỷ!”
Nguyệt Nương hiếm khi cười với người khác, nhưng lại thích cười với ta, cười khi ăn bánh hạnh hoa do ta làm, cười khi uống rượu hoa đào do ta ủ, thậm chí còn thường xuyên cùng ta nhắc đến những chuyện tương lai khi chúng ta về già.
Ta đột nhiên nhớ lại, sau bữa tiệc thưởng hoa đó, Tần Hoài Viễn tới phủ Quốc công tìm ta. Thấy ta đang xem sổ sách, hắn liền thở dài. “A Kiều, nàng nghe lời phụ mẫu, thậm chí còn không có suy nghĩ và mong ước cho riêng mình. Rõ ràng nàng không thích xem sổ sách, nhưng nàng vẫn tự ép buộc mình phải học chúng. Nàng nên làm những điều mình thích, sống cuộc đời của chính mình mới phải.”
“Nàng không khác gì so với những quý nữ danh môn ngoài kia.”
Tần Hoài Viễn vừa dứt lời, Nguyệt Nương - người “sống cuộc đời của chính mình” đã đi tới, còn cầm theo một cái lồng chim. “Trần công tử cho ta một đôi chim biết học tiếng người, hai người có muốn nghe không?”
Chim kêu hai tiếng rồi nói. “Chúng ta phản đối hôn nhân sắp đặt và ủng hộ quyền tự do yêu đương.”
Tần Hoài Viễn hỏi lại. “Hôn nhân sắp đặt là cái gì?”
Nguyệt Nương mỉm cười nhìn hai chúng ta. “Giống như hai người đó. Hôn sự giữa hai người đã được sắp đặt từ nhỏ đúng không? Lúc đó hai người còn quá nhỏ, làm sao có thể hiểu cái gì gọi là tình ái. Đó chỉ là cuộc liên hôn giữa Quốc công phủ cùng Hầu phủ để củng cố quyền lực mà thôi, đã có ai hỏi hai người có yêu nhau sâu đậm không hay chưa? Hai người cũng chỉ như con rối gỗ, hi sinh vì lợi ích hai gia tộc mà thôi.”
Ta thừa nhận lời Nguyệt Nương nói có lí, nhưng ta và Tần Hoài Viễn đã thích nhau từ nhỏ không phải sao? Vì vậy, chúng ta sẽ trở thành một gia đình, là thân nhân với nhau qua nhiều thế hệ thì có gì sai?
“Vậy tự do yêu đương lại là cái gì?” Tần Hoài Viễn hỏi tiếp.
Nguyệt Nương đặt lồng chim xuống, chắp tay nói. “Là một người trưởng thành khoẻ mạnh, mỗi người có quyền theo đuổi tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Gia cảnh, địa vị, của hồi môn, nhà cửa, đất đai gì gì đó không có cái gì có thể ngăn cản mỗi người phải từ bỏ người mình yêu.”
Ta có thể hiểu được điều này. Nếu thật sự yêu một người thì chính bản thân mình phải ích kỉ với những người khác.
Ta không thể làm điều này.
Nhưng Tần Hoài Viễn lại gật đầu, hắn đồng ý với lời nói của Nguyệt Nương.
Có lẽ từ đó, ta và Tần Hoài Viễn đã bắt đầu có xa cách.
5.
Trong sân, tiếng khóc của Nguyệt Nương bị Tước Mai cắt ngang. “Cô nương, Thái tử điện hạ phái người mang quà tới chúc mừng người, ngài ấy nói bây giờ ngài ấy mới hồi kinh nên đã bỏ lỡ mất lễ cập kê của người, khiến ngài ấy thấy rất có lỗi.”
Chờ khi Tước Mai đem món quà lại cho ta, muội ấy còn lém lỉnh nói thêm. “Ngài ấy còn đặc biệt căn dặn, món quà này phải mang ra bên ngoài xem mới đặc sắc.”
Ta mở gói quà, bên trong chính là một khối ngọc như ý.
Một khối ngọc bích thượng phẩm, bên trên được khảm một viên bạch ngọc, bề mặt chạm khắc hoa mai tinh tế.
Bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ. “Chỉ nguyện A Kiều vạn sự như ý.”
Ta nhận ra cái ngọc như ý này, đây chính là vật Thái tử Chu Dịch luôn mang bên mình. Hắn là đích trưởng tôn của tiên hoàng, khi ra đời, tiên hoàng đã ban cho hắn miếng ngọc bội quý giá nhất trong cung. Phàm là thân thích bên cạnh hắn, không ai là không biết đến sự tồn tại của khối bạch ngọc này.
Bây giờ ta lại được cầm khối bạch ngọc này trong tay.
Tần Hoài Viễn tự nhiên nhận ra cái này, hắn buông tay Nguyệt Nương, bàn tay đang nắm lại lơ lửng giữa không trung.
Ta mỉm cười nói với Tước Mai. “Thái tử điện hạ khó mà quên được ta sinh ra vào ngày tuyết rơi đầu mùa, khi đó hoa mai nở rộ, hãy thay ta chuyển lời cảm tạ điện hạ. Đây là món quà mừng lễ cập kê đẹp nhất mà ta từng được tặng.”
Nói xong, ta đang định cùng ngọc như ý quay vào thì Tần Hoài Viễn đọt nhiên nói. “A Kiều. Mặc dù Chu Dịch là Thái tử nhưng ngài ấy căn cơ chưa vững, ngài ấy muốn lợi dụng cô, lợi dụng Quốc công phủ, đừng để ngài ấy lừa gạt.”
Ta quay lại, liếc nhìn hắn, cười nói. “Cho dù ta bị lừa thì có liên quan gì đến ngươi?”