Chương 7 - Xin Lỗi, Anh Cũng Chẳng Phải Của Báu Gì!
Ngày trước khi rời đi, anh ta lại nhắn: “Ngày mai là lễ cưới rồi, em sẽ đến chứ?”
Tôi bẻ đôi chiếc SIM điện thoại.
Kéo vali, không ngoảnh lại, thẳng tiến về phía sân bay.
Khi ánh bình minh xuyên qua ô cửa sổ máy bay, chiếc máy bay cất cánh.
Từ Bắc Kinh đến thủ đô Kinshasa của Congo, không có chuyến bay thẳng.
Phải quá cảnh ở Cairo.
Toàn bộ hành trình gần hai mươi tiếng.
Đủ để tôi hồi tưởng lại những giấc mơ cũ.
Tôi đeo chiếc bịt mắt do tiếp viên hàng không phát.
Khẽ thì thầm.
“Kỷ Trừng, em trở về rồi đây.
Em thật sự nhớ anh rất nhiều.”
18
Lần đầu tiên tôi gặp Kỷ Trừng là tại trại tị nạn ở Goma.
Khi đó, tình hình ở phía đông Congo (DRC) vô cùng hỗn loạn.
Các nhóm vũ trang vì tranh giành tài nguyên khoáng sản và xung đột sắc tộc, đã tấn công các ngôi làng.
Hàng trăm nghìn người buộc phải rời bỏ nhà cửa, đổ về các thành phố lớn để lánh nạn.
Khi tôi đến trại tị nạn, có mấy bác sĩ đang chữa trị cho một bé gái.
Cô bé bị mắc một mảnh đá nhỏ trong tai do vụ nổ.
Cô bé không ngừng giãy giụa, khiến các bác sĩ không dám can thiệp mạnh tay.
Đột nhiên, có người gọi lớn: “Kỷ!”
Một người đàn ông châu Á bước tới.
Anh kiểm tra tình trạng của cô bé, rồi bất ngờ rút từ trong áo blouse trắng ra mấy lá bài và bắt đầu biểu diễn ảo thuật.
Cô bé lập tức bị thu hút.
Các bác sĩ liền tranh thủ xử lý.
Khi mảnh đá rơi xuống khay kim loại phát ra tiếng "đang", những lá bài trên tay anh cũng lập tức biến mất.
Thay vào đó, là một nhành hoa violet châu Phi.
Đôi mắt cô bé tròn xoe.
Cô bé bắt đầu kéo tay áo anh, nhưng cuối cùng chẳng tìm thấy gì.
Rồi cô bé vui vẻ vỗ tay, kéo áo cha mẹ và reo lên đầy phấn khích.
Người đàn ông đưa nhành hoa cho cô bé, sau đó tiễn cha mẹ cô bé đang không ngừng cảm ơn ra khỏi lều y tế.
Tôi giơ máy ảnh, chụp lại khoảnh khắc kỳ lạ ấy.
Tiếng màn trập khiến anh quay đầu lại.
Thấy tôi, anh có vẻ ngạc nhiên.
Anh hỏi bằng tiếng Pháp: “Ở đây không có nhiều người châu Á. Cô đến từ đâu vậy?”
Tôi đáp: “Trung Quốc.”
Anh mừng rỡ, lập tức chuyển sang tiếng Trung.
Anh tự giới thiệu mình là Kỷ Trừng, hiện là bác sĩ Không Biên Giới đang đóng quân tại Goma.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tôi hỏi: “Anh tìm được nhành hoa đó ở đâu vậy?”
Dù gì, hoa là thứ rất hiếm thấy trong trại tị nạn.
Anh thoáng vẻ tự hào.
“Tôi trồng đấy, cô muốn xem không?”
Tôi đi theo anh đến nơi ở của anh.
Tôi ngạc nhiên khi thấy anh tận dụng các thùng xốp, chai nhựa, mảnh ngói vỡ nhặt được để tạo ra một khu vườn nhỏ.
Có hoa violet châu Phi, lily Nile, lan nhiệt đới, đỗ quyên Congo...
Tôi thắc mắc: “Tại sao anh lại trồng những thứ này?”
Anh vắt chân lên bàn, nói như lẽ đương nhiên: “Vì hoa có thể khiến người ta hạnh phúc mà!”
Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu.
Anh cười.
“Tôi biết cô đang nghĩ gì. Cô nghĩ rằng lương thực, nước uống, thuốc men đối với họ cấp bách hơn, còn hoa chỉ là thứ phù phiếm, đúng không?”
Tôi gật đầu.
Anh nói: “Ở đây, mọi thứ đều ép người ta quên đi những điều tốt đẹp, nhưng hạnh phúc có thể khiến họ nhớ rằng họ vẫn đang sống, và vẫn xứng đáng để kỳ vọng vào điều gì đó.”
“Có kỳ vọng, thì mới có hy vọng.”
Anh mỉm cười, nháy mắt với tôi.
“Vậy nên, hoa cũng rất quan trọng.”
Sợi dây trong tim tôi khẽ rung lên.
Tôi nhìn người đàn ông quá đỗi lạc quan, nhiệt huyết nhưng lại phóng khoáng tự tại này.
Một lúc lâu, tôi không sao rời mắt được.
19
Toàn bộ trại tị nạn chỉ có tôi và Kỷ Trừng là người Trung Quốc.
Vì vậy, chúng tôi vô hình trung trở thành đồng minh.
Khác với ấn tượng ban đầu, Kỷ Trừng cực kỳ nghiêm túc trong công việc.
Anh cung cấp cho tôi một lượng lớn thông tin chi tiết về tình hình thương vong, thiếu hụt vật tư...
Còn tôi biến những con số và câu chuyện đó thành bài báo, lan tỏa ra bên ngoài.
Bài viết đầu tiên của tôi đã giúp địa phương nhận được một lô hàng viện trợ gần một nghìn tấn lương thực.
Lúc đó, Kỷ Trừng phát hiện tỷ lệ tử vong do AIDS tại trại tị nạn bất thường.
“Chúng ta đã phân phát thuốc kháng HIV, nhưng họ vẫn từng nhóm, từng nhóm mà chết đi...”
“Điều này không hợp lý, trừ khi họ căn bản không dùng thuốc.”
Tôi lật giở hồ sơ của những bệnh nhân đó, nói: “Vậy để tôi điều tra thử xem.”
Tôi đi khắp nơi phỏng vấn, cuối cùng phát hiện, không chỉ thuốc kháng HIV mà hầu như mọi loại thuốc được phân phát đều chảy vào chợ đen.
Những kẻ buôn thuốc chỉ cần dùng một túi bột ngô mốc meo là có thể đổi lấy những viên thuốc cứu mạng đó.