Chương 20 - Xin Lỗi, Anh Cũng Chẳng Phải Của Báu Gì!

[FULL] Kẻ Dại Khờ Mới Khóc Than Vì Tình Yêu

Tác giả: Dứa vàng

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Kỷ niệm hai năm ngày cưới, Thẩm Xuyên hứa sẽ đến xem vở kịch của tôi, nhưng anh ta thất hẹn.

Tối đó, tôi ngã từ sân khấu cao xuống, phải nhập viện phẫu thuật nhưng gọi mãi cũng không liên lạc được với anh ta.

Sau đó, tôi nhìn thấy trên vòng bạn bè, tối hôm ấy anh ta đi tổ chức sinh nhật cho thư ký.

Sau khi biết tôi bị thương, anh ta đỏ hoe mắt chạy đến bệnh viện: "Sao em không báo cho anh?"

Tôi nhìn anh ta, giả vờ mất trí nhớ: "Anh là ai? Tại sao tôi phải báo cho anh?"

1

Giỏ treo đạo cụ sân khấu bị hỏng khiến tôi rơi từ trên cao xuống.

Tôi nằm trên xe cứu thương, nhìn cô bạn thân lo lắng gọi điện cho Thẩm Xuyên.

Nhưng điện thoại gọi đi hết lần này đến lần khác mà không ai nghe máy.

Khi ánh mắt tôi dần tuyệt vọng nhắm lại thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Nguyệt Nguyệt bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Thẩm Xuyên, giọng anh ta vẫn lạnh lùng và nhạt nhẽo như mọi khi: "Giảo Giảo, tối nay anh có việc, không đến xem vở kịch được. Em diễn xong thì đi ăn mừng với bạn nhé."

Tất cả nỗi đau và tủi thân trong tôi bỗng chốc bị khuếch đại hết mức.

Thậm chí tôi còn chưa kịp nói câu nào mà anh ta đã cúp máy.

Nguyệt Nguyệt tức giận, cô ấy định gọi lại mắng anh ta nhưng bên kia đã tắt máy.

Lòng như trăng sáng nhưng trăng trên trời lại vô tình lạnh lẽo nhất.

2

Tôi và Thẩm Xuyên quen biết nhau từ nhỏ, hai nhà đều là danh gia vọng tộc.

Tôi thích anh ta từ những năm tháng ngây ngô cho đến bây giờ, cũng đã mười hai năm rồi.

Chúng tôi có điều kiện gia đình tương đồng, sở thích và quan điểm sống đều nhất quán.

Từ cấp hai, chúng tôi học chung trường, chung lớp, điểm số luôn đứng nhất nhì toàn trường.

Tính tình anh ta lạnh lùng, ít nói nhưng mỗi ngày chúng tôi vẫn có thể nói chuyện không biết chán về đủ thứ chủ đề.

Tôi cứ ngỡ rằng trong lòng Thẩm Xuyên, tôi là người đặc biệt. Cũng giống như cách tôi thích anh ta, anh ta cũng thích tôi như thế.

Nhưng giấc mơ này, đã tan thành mây khói sau gần hai năm kết hôn.

Thẩm Xuyên thường xuyên không về nhà, anh ta lấy lý do đi công tác.

Nhưng tôi biết, anh ta đã thích một cô gái khác.

Và hôm nay, anh ta quên mất kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng tôi, bỏ mặc vở kịch của tôi.

Là để đi gặp cô gái đó.

3

Chân tôi bị gãy xương.

Phần sau đầu bị giỏ treo móc phải, rách một đường lớn.

Sau khi bác sĩ xử lý vết thương, họ bảo tôi nhập viện để theo dõi.

Nguyệt Nguyệt có việc gia đình nên phải về, trước khi đi cô ấy vẫn không quên gọi thêm vài cuộc cho Thẩm Xuyên, hy vọng anh ta sẽ đến chăm sóc tôi.

Nhưng điện thoại vẫn chỉ có tiếng bận.

Tôi bảo Nguyệt Nguyệt về trước, có việc gì tôi sẽ nhờ y tá.

Khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, tất cả cảm giác đau đớn và khó chịu bắt đầu ập đến gấp bội.

Thuốc tê lúc khâu vết thương đã hết tác dụng từ lâu, chỉ còn lại cơn đau nhức nhối từ vết thương, đau đến mức tôi không thể nào ngủ được.

Tôi mở điện thoại, lướt xem vòng bạn bè.

Và rồi tôi phát hiện, hôm nay là sinh nhật của cô thư ký mới mà Thẩm Xuyên vừa tuyển vào.

Hình ảnh kèm theo chú thích: "Sếp không chỉ tổ chức sinh nhật cho tôi, còn tặng cả túi xách nữa. Đúng là sếp tốt hiếm có!"

Trong bức ảnh, người đàn ông với nụ cười dịu dàng kia chính là chồng tôi, Thẩm Xuyên.

Khi tôi bị thương nằm viện và không thể liên lạc được với anh ta, anh ta lại ở bên cô gái đó để chúc mừng sinh nhật cô ta.

Có vẻ như Thẩm Xuyên thực sự thích cô ta.

Thế nên anh ta mới thân mật với cô ta như vậy.

4

Tôi mở cloud lưu trữ camera giám sát trong nhà.

Nhìn chằm chằm màn hình đến hai giờ rưỡi sáng, cuối cùng cũng thấy cửa chính mở ra.

Thẩm Xuyên cởi áo khoác, bước vào nhà.

Thậm chí anh ta còn không để ý tại sao tôi lại không có mặt ở nhà mà chỉ nằm xuống rồi ngủ.

Sáng hôm sau, anh ta thức dậy thấy bàn ăn không có bữa sáng thì mới hơi sững người một chút rồi rời nhà đến công ty.

Hai năm kết hôn, tôi đã quen với việc dậy sớm mỗi ngày để làm bữa sáng cho anh ta.

Thẩm Xuyên khá kén ăn, tôi phải thay đổi đủ kiểu món để làm anh ta hài lòng.

Bạn bè anh ta đều bảo anh ta vô cùng may mắn khi cưới được một người vợ tốt như tôi.

Chỉ cần nhắc đến những bữa sáng này thôi thì cũng chẳng nỡ rời xa tôi rồi.