Chương 2 - Xin Lỗi, Anh Cũng Chẳng Phải Của Báu Gì!

Tôi đã nghĩ, vì gương mặt này, bảo tôi làm gì cũng được.

Chúng tôi yêu nhau hai năm.

Cha mẹ anh ta rất hài lòng với tôi.

Còn anh ta dần quen với một ngôi nhà luôn sạch sẽ gọn gàng, những bữa ăn nóng hổi luôn sẵn sàng, và quần áo được ủi thẳng tắp…

Nhưng thái độ của anh ta đối với tôi vẫn luôn hờ hững, không nồng cũng chẳng lạnh.

Cho đến sinh nhật năm nay của kỷ Thanh, tôi muốn tự tay làm một chiếc bánh cho anh ta.

Kết quả, lò nướng phát nổ khi đang làm nóng.

Khi Kỷ Thanh đến bệnh viện, thấy tay tôi đầy mảnh vỡ thủy tinh.

Đó là lần đầu tiên anh ta có chút hoảng loạn, nâng mặt tôi lên, giọng run rẩy.

“Em không cần phải làm những việc này vì anh đâu… Không làm cũng được mà…”

Nhưng dù như vậy, anh ta cũng chưa từng nói rằng anh ta “không nỡ”.

Sau đó, Kỷ Thanh cầu hôn tôi.

Tôi cứ ngỡ rằng, có lẽ anh ta đã có chút nào tình cảm thật lòng, sẵn sàng đi cùng tôi đến cuối đời.

Nhưng không ngờ, anh ta làm vậy chỉ vì muốn làm hài lòng cha mẹ mình.

Kiều Ninh mới là người mà Kỷ Thanh trân quý đến mức sẵn sàng buông tay.

Khoảnh khắc nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa họ.

Tôi đã nghĩ, mối quan hệ này nên chấm dứt.

Anh ta đóng vai cho cha mẹ mình xem, tôi đóng vai cho chính mình xem.

Nhưng dù diễn giỏi đến đâu, thì đó cũng chỉ là một vở kịch.

4

Sau khi trở về từ đài truyền hình, tôi lục tìm trong tủ sách những chiếc túi đựng máy ảnh đã lâu không dùng đến.

Đó là những ký ức cũ mà tôi đã chôn giấu thật sâu.

Cảm giác khi chạm vào vỏ máy ảnh đã trở nên xa lạ, pin cũng từ lâu đã cạn khô.

Trong lúc chờ đợi bộ sạc nạp điện.

Tôi lấy thẻ nhớ cắm vào máy tính, mở ra những bức ảnh đã phủ đầy bụi thời gian.

Bức đầu tiên, là một người phụ nữ da đen đứng chờ phát thuốc chữa dịch tả trên đường phố.

Bức thứ hai, là một đứa trẻ lính chỉ khoảng năm tuổi, còn thấp hơn cả khẩu súng.

Bức thứ ba, là những người tị nạn ở tỉnh Bắc Kivu sống trong những căn lều rách nát.

...

Mùi khói súng và bụi đất như xuyên qua thời gian, ập thẳng vào tôi.

Tim tôi như bị một bộ vuốt sắc nhọn siết chặt.

Tựa người ra sau ghế, tôi cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập dồn dập, khẽ bật cười đầy chua chát.

Không biết, nếu Kỷ Thanh nhìn thấy những thứ này.

Liệu anh ta có còn viết bốn chữ “an phận thủ thường” vào cột ghi chú của tôi nữa không?

Đang nghĩ ngợi, điện thoại rung lên hai lần.

Là tin nhắn của Kỷ Thanh.

Anh ta gửi địa chỉ của một nhà hàng.

Lúc này, tôi mới chợt nhớ rằng tối nay anh ta có mời các phù rể và phù dâu tham gia một buổi tụ họp nhỏ.

Tôi không có nhiều người thân hay bạn bè, nên những người đó đều là bạn của Kỷ Thanh.

Nhưng tôi hiểu rõ, đây chỉ là một cái cớ cho buổi tụ họp.

Bởi vì hôm nay.

Kiều Ninh đã về nước.

5

Khi tôi đến nhà hàng.  

Bọn họ đã gọi món xong hết rồi.  

Bên cạnh Kỷ Thanh, là Kiều Ninh đang ngồi.  

Không có chỗ nào dành cho tôi.  

Kiều Ninh nhìn tôi, ánh mắt đầy hứng thú đánh giá một lượt.  

Rồi cô ta lên tiếng chỉ đạo: “Cô đi lấy một cái ghế, ngồi đâu cũng được!”  

Tôi chọn chỗ ngồi cách họ xa nhất.  

Trong suốt khoảng thời gian đó, Kỷ Thanh chỉ lạnh nhạt quan sát mọi thứ.  

Không nói một lời.  

Có người hỏi: “Kiều Kiều, bọn tôi còn tưởng lần này cậu không về chứ!”  

“Đùa gì thế, đây là đám cưới của A Thanh! Dù có phải bò tôi cũng bò về, để xem anh ấy rốt cuộc tìm được loại người nào!”  

Mấy người họ trao nhau những ánh mắt đầy ẩn ý.  

“Cũng đúng thôi, quan hệ của hai người chẳng phải bình thường.”  

Sau đó, họ bắt đầu hỏi Kiều Ninh về những trải nghiệm trên đường đi của cô ta.  

Đến lúc món ăn được dọn lên, cô ta đã kể xong chuyện câu cá ngừ vây vàng ở Địa Trung Hải, đi bộ trên con đường hành hương ở Bồ Đào Nha, và leo núi đá khổng lồ Uluru ở Úc.  

Mọi người đều sáng mắt lên.  

“Kiều Kiều, cậu là con gái đó! Vậy mà lại dám đi đến nhiều nơi như thế!”  

“Hừ, tôi không phải kiểu phụ nữ trong mắt chỉ có bếp núc, dầu gạo, chồng con đâu!”  

“Những người can đảm thì phải biết hưởng thụ thế giới này trước chứ còn gì nữa!”  

6

Giữa men rượu ấm nóng, Kiều Ninh trở thành tâm điểm của mọi người.  

Kỷ Thanh ngồi cạnh cô ta, rất ít khi tham gia câu chuyện.  

Nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô ta lại dần dần trở nên dịu dàng đến mức như sắp tràn ra nước.  

Tôi lặng lẽ uống cạn nửa ly rượu trắng.  

Đầu lưỡi cay xè, đắng ngắt.  

Mọi thứ bỗng chốc trở nên vô vị.