Chương 5 - XÉ NÁT MẶT NỮ CHÍNH THÍCH TRÓI BUỘC ĐẠO ĐỨC

“Nếu tôi là ông, có thời gian ở đây nghĩ cách giữ người thì không bằng đi kiểm tra lại đạo đức nghề nghiệp của trường, tránh để học sinh bị đầu độc thêm.”

“Tất nhiên, nếu như lớp trọng điểm của các ông còn có thêm mấy người muốn chuyển trường thì chúng tôi trường số một cũng rất hoan nghênh.”

Hiệu trưởng Mã có vẻ như đang thúc giục nhưng thực ra trong lời nói đầy sự chế giễu.

Tôi chỉ có thể nói không hổ danh là hiệu trưởng trường trọng điểm, đúng là hiểu cách dùng lời nói bóng gió để đâm vào chỗ đau của người khác!

Đã nói đến mức này, huống hồ hiệu trưởng đối phương còn đích thân đến, nếu không cho người đi thì không ổn.

Hiệu trưởng Phương dù không muốn đến mấy cũng chỉ có thể nghiến răng ký tên.

“Không phải thế là được rồi sao! Ông yên tâm không cần lo lắng cô bé không thích ứng được, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp cho cô bé môi trường tốt nhất, để cô bé thi được kết quả tốt!”

“Miếng bánh ngon này trường số bốn của các ông không giữ được thì chúng tôi trường số một rất vui lòng tiếp nhận.”

Hiệu trưởng Mã cười lớn cầm đơn chuyển trường định dẫn tôi đi nhưng vừa mới bước chân ra khỏi văn phòng thì giây tiếp theo đã bị Đặng Hàng gọi lại.

“Đợi đã!”

Đặng Hàng như nghĩ ra điều gì, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười đắc ý.

“Nó muốn chuyển trường thì chỉ trường học đồng ý cho đi là không đủ, còn phải để người giám hộ của nó đồng ý.”

“Người giám hộ của nó đến ký tên thì thủ tục chuyển trường này mới có thể chính thức có hiệu lực!”

Đặng Hàng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy trêu chọc, giống như nắm được mạch sống của tôi mà đắc ý quên hình.

“Đặng Hàng ông đừng có ở đây nói nhảm!”

Hiệu trưởng Mã tức đến trợn mắt, nếu không phải kiêng dè đây là trường học, e rằng bây giờ ông ấy có thể không chút do dự xông lên túm lấy cổ áo Đặng Hàng.

“Ai mà không biết Lộ Dao là trẻ mồ côi, ông nói câu này cũng không sợ bị sét đánh à!”

“Lão Phương, loại người này làm sao có thể làm giáo viên được? Trường số bốn của các ông cuối cùng có quản không!”

Hiệu trưởng Phương liếc nhìn Đặng Hàng, một mặt là khinh thường hành vi của Đặng Hàng nhưng có thể thấy ông ta cũng thực sự không muốn mất đi mầm non tốt như tôi.

Chỉ cần có thể giữ được một mầm non tốt thì mặt dày mày dạn thì sao chứ!

“Lão Mã, tình hình của Lộ Dao quả thực rất đặc biệt, lúc đầu trường chúng tôi nhận cô bé cũng phải chịu rất nhiều rủi ro.”

“Chuyện chuyển trường này dù sao cũng phải làm theo quy trình, thế này nhé.”

Hiệu trưởng Phương hắng giọng: “Hay là cho chúng tôi chút thời gian, hôm nay ngoài chuyện này ra thì e rằng tâm trạng của Lộ Dao cũng không ổn định, đợi tôi rảnh rỗi đi hỏi bên phòng giáo dục xem, rồi bàn bạc ra một cách giải quyết, ông thấy thế nào?”

Hiệu trưởng Phương bày tỏ rõ ràng là muốn kéo dài thời gian, tốt nhất là có thể kéo dài đến kỳ thi đại học, dù tôi có muốn chuyển trường cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại đây mặc cho họ tùy ý.

Gừng càng già càng cay quả không sai! Lũ già này đào hố thì đúng là hố nào cũng sâu hơn hố nào!

“Ông!”

Hiệu trưởng Mã tức đến mặt giật giật nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của người khác, tình hình của tôi lại thực sự đặc biệt, bây giờ ông ấy cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.

“Lộ Dao à, em xem thế này nhé, bây giờ em cứ về lớp trước đi? Đừng để chậm trễ việc học!”

Hiệu trưởng Phương đắc ý cười nói với tôi.

Xem ra là đã tính toán xong chuyện chuyển trường của tôi chắc là đã đổ bể rồi.

Nhưng mà… ông ta nghĩ nhiều rồi!