Chương 8 - Xác Chết Nói Chuyện
Nếu đã định giết hắn, sao lúc đó lại để hắn còn thở?
Phó Dịch Xuyên, tôi hận anh! Tôi hận anh! Nếu không có anh, tôi giờ vẫn là vị hôn thê cao quý của người thừa kế!
Tất cả là do anh! Nếu không phải anh dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ tôi phạm phải những chuyện ghê tởm đó,
thì làm sao tôi lại phải cùng một thằng con hoang do tiểu tam sinh ra như anh, rơi vào cảnh thê thảm như bây giờ!”
Đụng trúng điểm chết, Phó Dịch Xuyên nổi điên, chẳng còn màng gì nữa.
Hắn tung một cú đá thẳng vào bụng dưới của cô ta.
Tô Y Y đau đến méo xệch mặt mày, không thể gượng dậy nổi.
Hắn lại tiếp tục dồn sự tức giận về phía Phó Cảnh Thần.
Ngay lúc hắn lao về phía anh,vệ sĩ của ba tôi lập tức phản ứng, vặn ngược cổ tay phải của hắn một cách gọn gàng,
khiến xương cổ tay hắn gãy gập tại chỗ.
Phó Dịch Xuyên đau đến mức nghiến răng, mồ hôi túa ra như tắm.
Lúc này, Phó Cảnh Thần cuối cùng cũng lên tiếng.
Khuôn mặt anh bình thản, giọng nói rắn rỏi vang lên trước mặt hắn:
“Năm tôi sáu tuổi, bố bị phanh phui là có một đứa con riêng lớn hơn tôi ba tuổi.
Tối hôm đó, ông ngoại tôi cho ông ấy hai lựa chọn:
Một là phế tay phế chân, cút khỏi nhà họ Phó.
Hai là để mặc mẹ con anh tự sinh tự diệt.
Là tôi — khi nghe tin mình còn một người anh cùng huyết thống — đã quỳ xuống cầu xin ông và mẹ tôi tha thứ, đưa anh về nhà họ Phó nuôi dưỡng.
Lần thi cưỡi ngựa hồi tiểu học, tôi vốn đã dẫn đầu,nhưng tôi sợ bố lại đem tôi ra so sánh với anh, nên cố tình ngã ngựa để nhường phần thắng cho anh.
Khi đăng ký nguyện vọng đại học, tôi biết ước mơ lớn nhất của anh là trở thành cánh tay phải đắc lực của bố,
nên tôi từ bỏ ngành quản trị tài chính mà mình yêu thích, chuyển sang học vật liệu hoá học.
Sau khi tốt nghiệp, khi họ trao vị trí người kế thừa cho tôi,tôi đã đích thân đề cử anh làm phó tổng giám đốc, giao toàn quyền quản lý tập đoàn.
Còn tôi, chỉ chọn về làm ở một bệnh viện trực thuộc tập đoàn.
Nhưng anh thì sao? Anh vẫn không hề thấy đủ!”
“Vì muốn hãm hại tôi, vì mưu đồ chiếm đoạt những thứ chẳng thuộc về mình, anh không tiếc hy sinh danh tiếng cả một tập đoàn, làm ra những chuyện vô nhân đạo, thách thức pháp luật!
Thậm chí còn bỏ tiền thuê người gây tai nạn, khi tôi vẫn còn thoi thóp chưa tắt thở, anh đã cho ký giấy báo tử, đưa tôi thẳng vào tủ lạnh ở nhà xác!
Phó Dịch Xuyên, tim anh… rốt cuộc làm bằng gì vậy?”
Nghe đến đây, Phó Dịch Xuyên bỗng phá lên cười điên dại, không chút kiêng dè.
Hắn gào lên, giọng khản đặc đầy hằn học:
“Mày nghĩ nói ra những lời đó thì tao sẽ tha thứ cho mày sao?
Mày tưởng làm vậy thì tao sẽ biết ơn mày chắc?
Không! Tao không cần! Từ khoảnh khắc mẹ tao chết, từ lúc ông ta đối xử với tao như rác rưởi, tao đã bắt đầu hận các người đến tận xương tủy!
Tao hận đến mức muốn róc thịt, rút gân từng kẻ một!”
“Mày có biết ông ta chết thế nào không?
Là tao đấy! Ông ta bị xuất huyết não đột ngột, cầu xin tao đưa đi bệnh viện.
Nhưng tao không làm, tao ngồi nhìn ông ta từ từ trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt mình.
Tao muốn ông ta cảm nhận nỗi tuyệt vọng mà mẹ tao từng trải qua khi chết bệnh trong căn phòng trọ rẻ tiền năm xưa!
Phó Cảnh Thần, đến giờ phút này, điều khiến tao hối hận nhất — là vì mềm lòng mà không giết chết mày từ đầu! Ha ha ha ha ha!”
Phó Cảnh Thần hít một hơi lạnh.
“Phó Dịch Xuyên, chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng chúng ta có thể lựa chọn trở thành người như thế nào.
Anh sa đọa đến mức này, là do chính anh ích kỷ, độc ác và tham lam.
Không ai nợ anh cả. Ít nhất là mẹ anh, và bố mẹ tôi — không ai nợ anh!”
Chiều hôm đó, Tô Y Y và Phó Dịch Xuyên, cùng những người có liên quan: các bác sĩ, hiệu trưởng các trường học, tất cả những ai dính líu đến đường dây buôn bán nội tạng trái phép, đều bị cảnh sát bắt giữ.
Trên đường bị áp giải về đồn,các gia đình nạn nhân mà tôi đã liên hệ suốt nửa năm qua trong quá trình thu thập chứng cứ tại nhà xác,đồng loạt cầm theo thư máu, yêu cầu pháp luật xử tử những kẻ phạm tội.
Trong đó, nhiều người phẫn nộ đến mức lao ra chặn đầu xe cảnh sát,dùng tay không đánh Tô Y Y và Phó Dịch Xuyên đến gần chết.
Khi nhận được tin hai người họ bị tuyên án tử hình,tôi và ba đang tham dự buổi tiệc gia đình do Phó phu nhân tổ chức long trọng.
Phó Cảnh Thần — tên khốn đó — ngay trước mặt ba tôi,thẳng tay tặng tôi một căn tứ hợp viện gần Tử Cấm Thành,một chiếc Rolls-Royce Cullinan đời mới, và một chiếc thẻ đen không giới hạn.
Thấy con trai mình hào phóng như thế,Phó phu nhân cũng không chịu thua kém.
Bà lập tức lấy ra sợi dây chuyền 170 carat, được ông ngoại Phó Cảnh Thần đặt chế tác riêng với giá 500 triệu nhân dân tệ.
Tôi lúng túng từ chối:
“Dì Phó, thứ này quý giá quá, con không thể nhận được…”
“Vũ Ninh, dì đã nói sẽ hậu tạ con thật xứng đáng mà.”
【Nếu là tôi thì nhận ngay. Cô ấy cứ từ chối thế này, với độ nhạy cảm của mẹ tôi, thể nào cũng nghĩ cô ấy có ác cảm với nhà họ Phó mất.】
Nghe được câu đó, tôi bật cười, lập tức đưa tay nhận lấy chiếc hộp vàng được đưa tới tận tay.
“Cảm ơn dì, con rất thích.”
Thấy tôi nhận quà, Phó phu nhân cười tươi rạng rỡ:
“Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi! Dì còn nhiều lắm, sau này bảo Cảnh Thần mang hết cho con!”
Nhìn hai mẹ con họ phối hợp ‘tấn công’ tôi,gương mặt ba tôi lập tức đen như đáy nồi.
“Chỉ mấy thứ đó thôi à? Nhà chúng tôi còn nhiều hơn!”
“Tôi biết mà, biết mà! Nhưng tôi với Cảnh Thần là thật lòng thích Vũ Ninh thôi mà!”
Còn chưa kịp để Phó Cảnh Thần lên tiếng,ba tôi đã nghiêm mặt nhìn thẳng vào anh.
“Muốn theo đuổi con gái tôi, cậu đã hỏi ý tôi chưa?”
Nhìn Phó Cảnh Thần — kẻ luôn giỏi che giấu cảm xúc — đổ mồ hôi ròng ròng trên trán vì hoảng,
tôi bực mình lên tiếng thay anh.
“Ba à, ba đã hứa với con rồi, chỉ cần con tự kiếm được một trăm triệu,thì sau này mọi chuyện của con — do chính con quyết định.”
Tôi bày tất cả những món quà kiếm được từ mẹ con nhà họ Phó ra trước mặt ông:
“Mấy thứ này… vượt quá rồi nhỉ?”
【Phải làm sao đây, phải làm sao đây… cô ấy… tôi càng yêu cô ấy hơn mất rồi!!!】
Nhìn dáng vẻ ngoài lạnh lùng, trong tâm rối như tơ vò ấy của anh,tôi không nhịn được nữa, bật cười khúc khích.
Chắc tên này không bao giờ ngờ được —mọi lời trong lòng anh… đều bị tôi nghe thấy rõ ràng.