Chương 4 - VỨT LẠI CHỨC CHÍNH THẤT CHO TIỂU TAM

Triệu Dịch nhìn tôi, cười đắc ý như muốn nói:

"Xem đi, xem đi. Ly hôn rồi cô chẳng còn gì, ngay cả con cũng không có."

 

Tôi suýt bật cười. Anh ta chưa nhận ra, nuôi con tốn kém đến mức nào.

 

Sau khi ly hôn, nhà không đứng tên tôi, nội thất tôi cũng chi tiền sửa sang.

 

Mẹ chồng còn lớn tiếng nói:

"Nhà này là của họ Triệu mua, lắm thì cho cô 3.000 tệ , thích lấy thì lấy, không thì mang hết đồ đi."

 

Tôi không khách sáo.

 

Gọi ngay bác gái hàng xóm đến, cái gì tốt thì lấy đi. Đồ không ai cần, tôi gọi ông thu mua ve chai tới.

 

Triệu Dịch xanh mặt khi nhìn từng món đồ bị dọn đi:

"Lâm Hinh, cô đúng là độc ác!"

 

Tôi liếc anh ta một cái:

"Chẳng lẽ để tôi để lại đồ hồi môn cho anh với người đàn bà kia dùng, thì mới không ác sao?"

 

Ngày Triệu Dịch cưới người phụ nữ kia, chị gái tôi đến.

 

Từ sáng sớm, chị đã mang đội diễu hành đến khu nhà, đốt pháo, đánh trống.

 

Mọi người đều biết anh ta tái hôn, nhưng chị tôi tỏ ra còn vui hơn cả đám cưới của mình.

 

Chị tôi còn căng băng rôn:

"Chúc mừng em gái tôi ly hôn với kẻ bội bạc họ Triệu!"

 

Là nhân vật chính, Triệu Dịch bị ánh mắt chỉ trích, châm chọc của mọi người xung quanh như từng nhát dao, mất hết mặt mũi.

 

Hai đứa con trai ôm lấy eo bà nội, cau mày nói:

"Bà ơi, mẹ thật quá đáng, sao mẹ có thể làm vậy chứ!"

 

Tôi ngồi trong xe của chị gái, cách một con phố, quan sát mọi chuyện. Nước mắt tôi bất giác trào ra.

 

Lúc này, tôi nhớ lại kiếp trước, trước ngày xuất giá.

 

Chị gái bước vào phòng tôi, nắm tay tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.

 

Chị nói:

"Hinh Hinh, ngày xưa em ngoan ngoãn biết bao, sao giờ lại không nghe lời? Nhất định đòi gả về nơi xa như vậy. Sau này nếu bị ức hiếp, nhà mẹ đẻ cũng chẳng thể giúp em."

 

Khi ấy tôi không hiểu, không cảm nhận được nỗi buồn trong mắt chị.

 

Giờ đây tôi mới nhận ra, tình thân cùng huyết thống là mối dây không bao giờ có thể cắt đứt.

 

Dù tôi đã rời đi, nhưng những gì tôi đã giúp các dì không hề vô ích.

 

Họ hứa với tôi sẽ để ý xem hai đứa con có bị bắt nạt không và thường xuyên báo tin tức cho tôi.

 

Tôi vừa đi khỏi, chưa kịp tận hưởng những ngày nhàn hạ ở nhà mẹ đẻ, dì lớn đã đến than phiền:

"Tiểu Lâm à, cô dâu mới cưới của Triệu Dịch thật không phải dạng vừa đâu. Cô ta bảo, phụ nữ là để chiều chuộng, không phải để làm ô-sin. Triệu Dịch mỗi ngày tan làm đều phải nấu cơm cho cô ta, nếu về muộn thì đi ăn ngoài."

 

Dì vừa bất bình thay tôi, vừa làm tôi vui không thôi.

 

Người vợ mới của Triệu Dịch là Lưu Kiều Kiều.

 

Cô ấy tốt nghiệp cấp ba rồi đi làm sớm, năm nay mới 21 tuổi.

 

Vì môi trường sống không đủ cao cấp, không gặp được đàn ông tốt, nên khi gặp Triệu Dịch – một người có nhà – cô cảm thấy đây là điều tuyệt vời, vội vàng cưới anh ta.

 

Dù Lưu Kiều Kiều không thực sự xinh đẹp, nhưng trẻ trung và biết làm nũng.

 

Triệu Dịch sẵn lòng cưng chiều, chịu chi tiền, nhưng anh ta không nghĩ xem túi tiền của mình có đủ hay không.

 

Anh ta có thể nấu cơm được một tuần, nhưng tuyệt đối không chịu được một tháng.

 

Nhất là trước đây, khi tôi còn ở nhà, mọi việc đều do tôi lo liệu. Giờ anh ta làm sao chịu nổi sự ấm ức này?