Chương 2 - Vương Gia Trở Về Từ Cõi Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4.

Trong linh đường chen chúc đầy người đến viếng, toàn là hoàng thân quốc thích, quý tộc triều đình.

Ta quỳ trên bồ đoàn, vừa máy móc ném từng tờ tiền vàng vào lò lửa, vừa thần hồn treo ngược, nghĩ lại chuyện kỳ quái tối qua.

Vương gia sống dậy, đồ cúng bị ai đó ăn mất, còn có tiếng cười khe khẽ lúc có lúc không…

Càng nghĩ ta càng thấy: tên vương gia chết toi kia nhất định là chết không nhắm mắt!

Cũng phải thôi.

Hắn thầm thương nhớ Lưu Y Y bao năm trời, kết quả còn chưa kịp cưới vào cửa thì đã… đi đời nhà ma.

Không ôm hận mới là lạ!

Đã thế, ta còn là đứa chẳng hiểu chuyện, còn sai người làm cả một đống người giấy “phiên bản Lưu Y Y” cho hắn.

Tên vương gia chết toi dưới đất kia, nhìn đám “hình nhân biểu muội” đó mà tự an ủi, lòng dạ sao mà dễ chịu cho được?

Đặt ta vào chỗ hắn, ta cũng tức lắm ấy chứ!

Hay là… ta đi cầu xin Hoàng thượng?

Ban cho một ân điển, truy phong danh phận cho Lưu Y Y, để sau này nàng có thể hợp táng với vương gia?

Nhưng ý nghĩ vừa lóe lên, ta liền tự dập tắt.

Thế chẳng phải bất công cho biểu muội lắm sao!

Người ta còn đang sống nhăn sống nhở, là một mỹ nhân diễm lệ rực rỡ, dựa vào đâu mà bị ép buộc cả đời với một… tên chết?

Ta nhìn cỗ quan tài đặt giữa linh đường, lắc đầu:

Thôi bỏ đi.

Vương gia à, vì sự tự do của Lưu Y Y, ngài hãy cứ yên tâm ở dưới đó mà nhìn mấy người giấy giải khát trước đi.

Đợi sau này biểu muội “thọ tận thiên niên”, hai người rồi cũng sẽ đoàn tụ, thành một đôi uyên ương… ma quỷ!

Nghĩ đến đây, ta cảm thấy bản thân đối với vương gia chết toi này đúng là có tình có nghĩa lắm rồi.

Tiện tay ta túm lấy một con người giấy “phiên bản biểu muội” bên cạnh, không hề do dự nhét luôn vào lò lửa.

“Vương gia! Ngài nhìn kỹ nhé!”

“Đây là bản ‘biểu muội’ dáng cực phẩm! Vừa mới ra lò đó! Nhớ nhận cho kỹ nha!”

Ngay lúc ấy, một làn hương phảng phất thoảng qua kèm theo tiếng khóc lóc bi ai thê thiết.

Ta ngẩng đầu nhìn lên — quả đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo tới thật!

5.

Lưu Y Y vận một bộ đồ tang trắng muốt, nước mắt đầm đìa, chạy thẳng vào linh đường!

Nàng ta không thèm liếc ta lấy một cái, nhào lên quan tài mà khóc rống đầy xúc động:

“Vương gia ơi!”

“Vương gia của ta ơi!”

“Sao chàng lại ra đi như vậy…”

“Bỏ lại một mình Y Y đáng thương thế này, biết sống sao đây…”

Nàng ta khóc đến mức ai nhìn cũng thấy thật thảm thiết, không biết còn tưởng chính nàng mới là quả phụ cơ đấy!

Thế thì không được rồi!

Biểu muội à, ngươi làm thế là cướp sóng đó nha!

Ta cũng vội vàng gào khóc theo, vừa khóc vừa đốt người giấy “biểu muội”:

“Vương gia ơi, chàng đi rồi, ai giúp thiếp kiếm tiền đánh bài… à nhầm, quản lý cửa tiệm đây?!”

“Chàng đi rồi, ai với biểu muội mỗi ngày diễn phim thần tượng trước mặt thiếp đây?!”

“Ôi vương gia của thiếp! Chàng mau về đi mà!”

Ta vừa khóc, vừa len lén liếc xung quanh.

Tốt lắm!

Mọi người ai nấy đều nhìn ta bằng ánh mắt đầy thương cảm — chứng tỏ diễn xuất của ta vẫn đỉnh lắm!

Lưu Y Y rưng rưng nước mắt, liếc ta đầy oán trách:

“Cách khóc ai linh của vương phi thật là… độc đáo.”

“Cũng đúng, người và vương gia thành thân chỉ là mệnh lệnh của cha mẹ, sao sánh được với tình cảm chúng ta từ thuở nhỏ…”

“Nếu không phải năm xưa vương gia bị thương ở chân, gia đình cản trở, giờ người đứng đây lẽ ra phải là ta mới đúng…”

Ta cực kỳ đồng tình, lại tiện tay ném thêm một “Biểu muội” vào lò lửa:

“Biểu muội nói chí phải.”

Lưu Y Y nhìn ta đầy nghi hoặc, giọng bỗng cao vút:

“Nếu không phải nhà các người rêu rao khắp nơi rằng người là ‘phúc tinh’, thì làm sao cưới được vào vương phủ?!”

Ơ?

Ý nàng ta là gì?

Muốn bóc trần cái danh “phúc tinh” của ta sao?!

Không được! Ta đây tay không thể xách, vai không thể gánh, sống được tới giờ là nhờ cái danh này đấy!

Ta lập tức phản bác đầy chính nghĩa:

“Nhưng ta gả vào rồi, vương gia thật sự đứng dậy đi lại được đấy thôi!”

“Ta chính là phúc tinh!”

Lưu Y Y khoanh tay, cười nhạt nhìn ta:

“Nếu không phải ta năm đó vì vương gia mà lặn lội khắp nơi tìm danh y, dốc hết công sức chuẩn bị, thì dựa vào người… được mấy phần?”

“Hơn nữa, nếu người thật sự là phúc tinh, sao vương gia lại chết trẻ?”

“Ta thấy người chính là sao chổi! Vương gia mệnh khổ, bị người khắc chết rồi!”

“Vương gia ơi…”

“Ta… ta hận không thể đi theo chàng cho xong!”

6.

Câu cuối của Lưu Y Y gào lên đặc biệt thê lương.

Tay ta đang đốt người giấy khựng lại, lập tức ngẩng đầu.

Mấy câu lảm nhảm trước đó ta còn chưa nghe kịp, nhưng câu này thì nghe rõ mồn một!

Nàng ta nói… muốn cưới?

Nàng ta nói… muốn đi theo vương gia?

Ối giời ơi!

Đây đúng là tin vui to bằng trời!

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)