Chương 6 - Vừa Gặp Hôn Phu Tôi Đã Muốn Bỏ Trốn
Quay lại chương 1 :
Anh tỉnh, nhìn tôi.
Tôi nói: “Em đói rồi.”
Anh ngồi dậy, lấy điện thoại: “Tôi gọi phục vụ mang đồ ăn lên.”
Rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Bữa sáng mang lên gồm cháo kê, bánh bao đậu đỏ, salad, trái cây tươi, trứng ốp la, vài món ăn kèm.
Đang ăn, tôi thấy kỳ lạ.
Cố Mục Xuyên cúi đầu, không dám nhìn tôi.
Hơ, lạ nha.
Không lẽ anh làm gì áy náy?
“Anh nợ ai thế?”
“Bị người ta bắt đi lấy thận hả?”
“Cũng đúng, anh già vậy rồi, thận chắc chẳng còn giá đâu.”
“Cơ mà… da anh trắng thật đó.”
Tôi nhịn cười, càng nói càng vô đạo đức.
Cố Mục Xuyên nhìn tôi chằm chằm: “Tối qua… em nhìn hết rồi?”
“Không, không! Em chỉ thấy phía sau, chưa nhìn phía trước!”
Anh áp sát từng bước, nói từng chữ rõ ràng:
“Có muốn… nhìn phía trước không?”
…
Tôi thấy nguy hiểm đang đến gần, nhưng vẫn cố cứng miệng:
“Cũng được thôi, cùng lắm… mọc lẹo mắt!”
…
10
Tự làm thì tự chịu.
Tôi về lại căn hộ, toàn thân đau nhức, chỉ có thể nằm bẹp trên giường.
Có tiếng gõ cửa, mở ra thì thấy một cặp vợ chồng.
Nói là ba mẹ của Cố Mục Xuyên.
Tôi vừa nghe xong liền ôm chầm lấy cô Cố mà òa lên khóc.
Hai người hoảng hốt, vội vã hỏi tôi có chuyện gì.
Khi biết tôi bị Cố Mục Xuyên… “đối xử thô bạo”, cô Cố nghiến răng tức giận, rút điện thoại ra gào lên một trận.
Chẳng bao lâu sau, Cố Mục Xuyên về đến nhà.
Vừa bước vào, anh đã ăn ngay một cú đập bằng muôi nấu ăn.
Vẫn chưa hả giận, cô Cố túm tai anh kéo mạnh.
Anh rên rỉ liên hồi: “Mẹ ơi mẹ nhẹ tay thôi! Tai con sắp rớt rồi!”
Chú Cố cũng chẳng vừa, cầm muôi hợp tác “tấn công kép”.
Tôi bị đuổi vào phòng ngủ.
Bên ngoài vẫn nghe loáng thoáng tiếng mắng của cô Cố:
“Con bé mới lớn, mềm mại như búp bê, mà con dám làm quá như vậy! Ông nội con dưới suối vàng biết chuyện thì con giải thích sao đây hả?!”
Lúc ăn cơm, tôi rụt rè gắp đồ ăn, tay run run cầm đũa.
Cô Cố liếc mắt một cái, Cố Mục Xuyên lập tức ngoan ngoãn đứng ăn cơm ở góc tường.
Tối đến, cô bắt anh ngủ sofa, cấm bén mảng vào phòng ngủ.
Tôi bắt đầu những ngày tháng được bố mẹ chồng cưng như trứng.
Buổi sáng, họ đưa tôi đi làm.
Tối đến còn đến siêu thị đón, tiện tay xách theo cả đống đồ ăn vặt tôi thích.
Mua đủ món, lại sợ tôi ăn nhiều không ăn cơm.
Biết tôi thích xem phim, họ mua vé sẵn.
Cô Cố ngồi bên trái đưa bỏng, chú Cố ngồi bên phải đưa nước.
Tôi ngọt ngào gọi “ba mẹ”, họ vui tít mắt, cười toe toét cả buổi.
Ngược lại, Cố Mục Xuyên thì thỉnh thoảng lại bị mắng.
Rửa bát, lau nhà, làm hết việc không sót cái gì.
11
Nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh, thấy Cố Mục Xuyên đang ngủ co ro trên ghế sofa.
Thân hình cao lớn của anh chẳng vừa với cái sofa bé xíu, muốn xoay người cũng khó.
Chăn mỏng phủ trên người rớt cả xuống đất.
Đèn trong nhà lờ mờ, vừa đủ soi rõ gương mặt anh lúc ngủ.
Tôi đưa tay nhẹ chạm vào hàng chân mày, sống mũi cao, rồi dừng lại trên đôi môi mềm mại kia.
Trước khi bố mẹ anh đến, Cố Mục Xuyên từng nói:
“Chúng ta đã kết hôn, vậy bố mẹ tôi cũng chính là bố mẹ em.”
Đến khi họ thực sự xuất hiện, những tủi thân chất chứa trong lòng tôi như được vỡ òa.
Những hoang mang vô định bấy lâu nay cũng dần tan biến.
Cảm giác có một mái nhà thực sự, tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.
Khiến tôi chắc chắn rằng — thứ tôi tìm kiếm, chính là ở đây.
Anh tỉnh dậy, ánh mắt sâu như biển, yên lặng nhìn tôi.
Tôi khẽ nói: “…Anh ôm em được không?”
Anh bế tôi đặt lên giường.
Đứng bên mép giường, cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi: “Ngoan, ngủ sớm đi.”
Nói xong quay người muốn đi.
Tôi kéo tay anh lại, nhẹ nhàng lắc lắc:
“Em vừa mơ thấy ác mộng… ôm em ngủ có được không?”
Hơi thở trên đỉnh đầu ấm áp, tôi được anh ôm trọn trong lòng, cảm giác vừa an toàn vừa dễ chịu.
Ngước nhìn anh, hô hấp anh đã rối loạn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cúi mắt xuống.
Khàn giọng: “Ngủ đi.”
Tôi vươn tay, thỏa mãn chạm vào phản ứng rõ ràng của anh.
Anh bất lực: “…Em đúng là chuyên gia hành hạ người khác.”
12
Cô Cố thấy Cố Mục Xuyên bước ra từ phòng ngủ.
Lập tức xông tới túm tai anh.
Anh không trốn, chỉ khổ sở cầu xin: “Mẹ ơi, nhẹ tay chút… đau quá…”
“Lúc bọn tôi không để ý lại dám bắt nạt Mỹ Doanh!”
“Thằng nhóc thối tha này…”
Mặt tôi đỏ bừng, lí nhí như muỗi kêu: “Mẹ ơi… là con tự nguyện mà.”
Cô Cố buông tay ra, lườm anh một cái sắc lẻm.
Rồi vừa quay đi… đã không nhịn được bật cười.
Ngoại truyện góc nhìn Cố Mục Xuyên