Chương 7 - Vòng Tay Không Điểm

Cánh cửa “rầm!” một tiếng đóng sập ngay trước mắt anh.

Đêm hôm đó, trời đổ mưa tầm tã.

Nửa đêm tôi tỉnh dậy để đóng cửa sổ.

Thấy anh ta vẫn đứng dưới sân, toàn thân ướt sũng vì mưa.

Anh nhìn về phía tôi, ánh mắt đầy cô đơn, dường như còn ánh lên giọt nước mắt.

Ngón tay tôi khẽ siết chặt.

Nhưng rồi vẫn kéo rèm lại.

Đến tiệc mừng vào đại học của tôi, anh ta vẫn đến.

Chiếc vòng tay, cuối cùng cũng đã được tháo xuống.

Dù sao thì cũng vì tôi từng xem anh ấy là người thân, vòng tay mới siết chặt như thế, nhưng tôi đã không còn giả vờ nữa từ lâu.

Chiếc vòng tay đã lỏng đến mức có thể tự rơi xuống.

“Thanh Vân.”

Anh cài một chiếc kẹp tóc lên tóc tôi:

“Thời gian qua là anh có lỗi với em. Anh không dám mong được em tha thứ.

“Chiếc kẹp này là anh tự tay làm cho em. Em từng nói thích ngọc lam phần mặt dây treo là anh tự mài dũa, hy vọng em sẽ thích.”

Nói xong, anh chạm nhẹ vào tóc tôi lần cuối, trong mắt là một nỗi buồn man mác.

Rồi anh xoay người, rời đi.

Tôi gỡ kẹp tóc xuống.

Quả thật được làm rất tỉ mỉ, đúng kiểu tôi thích.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn lén ném nó vào thùng rác khi không ai chú ý.

Lúc anh chạm vào tóc tôi, hình như đã rút ra một sợi tóc.

Tôi không dám đánh cược.

Những ngày sau đó, tôi lặng lẽ chuẩn bị hành lý cho kỳ nhập học sắp tới.

Nhưng sáng nay vừa ngủ dậy soi gương, tôi giật mình lùi hai bước, đập lưng vào tường—

Gương mặt tôi… bị hoại tử rồi!

9

Mẹ tôi cũng giật bắn người khi nhìn thấy mặt tôi.

Từ sau khi tôi đậu thủ khoa, bệnh tình của mẹ cải thiện rõ rệt, giờ bà đã có thể tự đi lại.

Thế mà chưa được bao lâu, bà lại phải dẫn tôi đi khắp các bệnh viện lớn để khám.

Kỳ lạ là, không bác sĩ nào tìm ra nguyên nhân khiến gương mặt tôi hoại tử.

Ngay cả thuốc cũng hoàn toàn không có tác dụng.

Việc đầu tiên tôi nghĩ đến chính là chiếc kẹp tóc mà Lương Việt Trạch đã đưa cho tôi.

Nhưng tôi đã vứt nó rồi mà!

Tôi tận mắt thấy túi rác đó bị xe ép rác nghiền nát rồi cơ mà!

Nghĩ rất lâu, tôi quyết định bỏ anh ta khỏi danh sách chặn.

Biết chuyện của tôi, anh ta cũng kinh hãi:

“Sao em không nói với anh sớm! Anh đến ngay đây, nếu trong nước không chữa được thì mình ra nước ngoài!”

Hôm đó, anh lập tức chờ sẵn ở cổng nhà tôi.

Bây giờ tình trạng của tôi tệ đến mức không thể để người khác nhìn thấy. Dù đeo khẩu trang cũng phải đeo thêm kính râm, mới có thể che được phần nào vết thương trên mặt.

Vậy mà anh lại chủ động tháo khẩu trang và kính của tôi xuống.

Ngay khoảnh khắc nhìn rõ mặt tôi, tôi không thấy sự sốc hay ghê tởm như ở những người khác, kể cả bác sĩ.

Thứ tôi thấy là sự xót xa.

Anh kéo tôi vào lòng ôm chặt:

“Tại sao lại để đến nước này mới nói cho anh biết? Dù có giận dỗi, em cũng quá cứng đầu rồi!”

Trong vòng tay ấm áp ấy, tôi sững người một chút —

Lẽ nào… anh ấy thực sự đã biết lỗi, thật lòng muốn sửa sai?

Ngay trong ngày hôm đó, anh đưa tôi đến khoa phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng nhất ở thủ đô.

Nhưng hội đồng chuyên gia cũng không tìm ra nguyên nhân gây bệnh.

Chạy qua nhiều bệnh viện, kết quả vẫn như nhau.

Anh bắt đầu sốt ruột.

Ngay hôm đó đã liên lạc với bạn bè ở nước ngoài, mua vé máy bay cho tôi:

“Nước ngoài từng có trường hợp tương tự như em. Bác sĩ mà bạn anh quen biết đã từng chữa khỏi rồi. Mình đi ngay.”

Nhìn quầng thâm quanh mắt anh vì nhiều ngày túc trực, mắt tôi cũng bắt đầu cay xè—

Có lẽ… quá khứ thực sự đã qua rồi?

Trong lúc chờ máy bay cất cánh, tôi lại nhìn thấy người ăn xin ngày trước ở khu vực gần sân bay.

Thấy tôi, ông ta nở nụ cười:

“Ra nước ngoài à? Một khi đi rồi thì… không quay lại được nữa đâu.”

“Ý ông là sao?”

Tôi ngẩn người.

Ông ấy kéo khẩu trang của tôi xuống, nheo mắt quan sát một lúc rồi lại kéo lên:

“Không sao đâu, rất nhanh sẽ tự khỏi thôi, chỉ là… sẽ không phải gương mặt ban đầu của cô nữa.”

“Ý ông là… sẽ để lại sẹo sao?”

“Không, không có một vết sẹo nào cả.”

Ông cười tít mắt nhìn tôi:

“Chỉ là cô sẽ biến thành bạn thân của mình mà thôi.”

“Cái gì?!”

Tôi như nghẹt thở.

“Thuật đổi mặt bằng cổ trùng vốn là loại tà thuật âm độc nhất đấy, cô bé, rốt cuộc là đã đắc tội với ai vậy?”

Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến chiếc kẹp tóc ngọc lam mà Lương Việt Trạch đã tặng.

Nhưng tôi nhanh chóng lắc đầu:

“Không đúng, đúng là anh ta từng tặng tôi kẹp tóc, nhưng tôi đã ném đi từ lâu rồi.”

Ông ăn xin lại châm điếu thuốc:

“Ngọc lam hả? Thứ đó chuyên dùng để lưu giữ tinh hồn con người. Một khi bị đập vỡ, cô chỉ còn cách biến thành người mà anh ta muốn cô trở thành.”