Chương 2 - Vòng Tay Gọi Hồn

Quả thật, trong nửa năm yêu nhau, Giang Minh luôn nhớ rõ mọi sở thích của tôi. Anh biết tôi dị ứng với gì, thích ăn món nào, thậm chí nhớ cả chu kỳ kinh nguyệt của tôi còn kỹ hơn tôi nữa.

Khi ấy, Vũ Nghiên thường trêu rằng tôi đã gặp được một người đàn ông tốt và dặn phải trân trọng. Vì thế, sau một năm yêu nhau, tôi quyết định ra mắt mẹ anh.

Nhưng giờ đây, lời của Vũ Nghiên về chiếc vòng tay chiêu hồn làm tôi bất an, khiến tôi hoàn toàn không có tâm trạng động đũa vào bát chè tuyết nhĩ này.

Tuy nhiên, từ chối lúc này, theo lời của Vũ Nghiên, e rằng sẽ đánh rắn động cỏ.

“Cảm ơn dì, dì cứ để ở đây, lát nữa con sẽ ăn.”

“Ừ, được rồi. Lát nữa cơm chín thì con ra ăn nhé. Nếu đói, cứ ăn chút chè này lót dạ trước.”

Tôi gật đầu qua loa, rồi mẹ Giang Minh rời khỏi phòng tôi.

Tôi cầm điện thoại lên lại, hỏi Vũ Nghiên qua video:“Vũ Nghiên, vừa nãy cậu bảo tớ đừng quay đầu, là có chuyện gì vậy?”

“Trong phòng cậu có thứ không sạch sẽ! Vừa rồi tớ nhìn thấy nó đứng ngay ở cửa.”

Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:“Vậy tớ phải làm sao bây giờ?”

“Hiện tại nó chưa làm hại cậu, vì thời điểm chưa tới. Nhưng cậu tuyệt đối không được ăn bất kỳ món gì mẹ anh ta đưa cho!”

Tôi liếc nhìn bát chè tuyết nhĩ. Rõ ràng chẳng ngửi thấy mùi thơm thanh mát như thường ngày, mà chỉ thấy một mùi chua chát khó chịu xộc lên. Tâm lý bất an khiến tôi hoang mang đến mức không thể tập trung.

“Nhưng lát nữa chúng tớ sẽ ăn tối, phải làm thế nào đây?”

“Đợi tớ, tớ sẽ lái xe qua ngay. Cậu đừng tắt điện thoại!”

2.

Tôi thu nhỏ màn hình video, thả tóc xuống che tai, để giấu chiếc tai nghe Bluetooth.

Trong phòng âm khí nặng nề, tôi mở cửa sổ ra và bật đèn sáng hết mức.

Nhìn quanh một lượt, căn phòng không có gì bất thường.

Có lẽ vì tâm lý bị ảnh hưởng bởi những gì vừa xảy ra, nên không khí mới trở nên lạnh lẽo, đáng sợ như vậy.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay mình. Chiếc vòng trong suốt, óng ánh, bỗng dưng lại xuất hiện những vệt đỏ như máu!

Những sợi đỏ li ti, tựa như đang cắn nuốt dương khí của tôi.

Tôi dụi mắt, nhìn lại lần nữa. Vòng ngọc vẫn trong trẻo, không có gì bất thường.

Một nơi không thể tự nhiên mà xuất hiện t.à k.hí. Tôi hỏi Vũ Nghiên, thông thường những thứ không sạch sẽ sẽ xuất hiện trong trường hợp nào.

“Là o.an h.ồn. Những người c.hết o.an ức, không cam lòng, không rõ ràng, sẽ lưu lại một nơi. Lâu dần, nơi đó trở thành hung trạch.”