Chương 4 - Vợ Từ Tương Lai Đến Cứu Lấy Anh
11
Về đến nhà, lần đầu tiên tôi đi lật xem tờ lịch treo trên tường.
Ngày 12 tháng Tư — đã tròn ba tháng kể từ khi tôi đến thế giới này.
“Nữ chính đã xuất hiện, chúc mừng ký chủ đã ngăn chặn phản diện tự sát thành công, hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn!”
Hệ thống hớn hở thông báo.
Thấy tôi không nói gì, nó nghi hoặc hỏi:
“Thưởng đến một triệu tệ đấy, chẳng lẽ cô không vui à?”
Tôi cạn lời.
Đến mua cái túi xách hàng hiệu cũng không đủ.
Hệ thống tức điên:
“Không có gì để nói với mấy kẻ nhà giàu như cô!”
Tắm rửa xong, Tống Diễn Xuyên chuẩn bị như mọi ngày, trải nệm dưới đất để ngủ.
Tôi ngăn cậu lại, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.
“Tôi sợ cậu bị chen…”
“Chỉ một đêm thôi. Được không, chồng?”
Không chịu nổi tôi nũng nịu, thiếu niên do dự một lúc rồi cũng nằm lên giường.
Tôi tắt đèn, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Còn ba tiếng nữa.
Trong bóng tối, Tống Diễn Xuyên lần mò nắm lấy tay tôi, khẽ hỏi:
“Mười năm sau, tôi sẽ như thế nào?”
“Cậu tự mở công ty, kiếm được rất nhiều tiền, sự nghiệp thành công, là người chiến thắng trong cuộc sống.”
Tôi chọn lọc chi tiết trong tiểu thuyết, nói những gì hay nhất mà cậu nên nghe.
“Chúng ta thật sự kết hôn rồi sao?”
Dối trá! Trong nguyên tác, tôi căn bản không tồn tại.
Tương lai, cậu sẽ yêu nữ chính, trở mặt với nam chính, cuối cùng vì che chắn cho nữ chính mà chết thảm trong biển máu.
Tôi nhớ lại cảnh tượng ấy trong truyện — Tống Diễn Xuyên ngã trong vũng máu, trái tim tôi bất giác đau nhói.
Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục nói dối.
“Tất nhiên rồi. Giống như trong truyện cổ tích, chúng ta sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”
Tối hôm đó, Tống Diễn Xuyên hỏi tôi rất nhiều, hầu hết đều liên quan đến tôi và cậu.
Tin tốt là — tôi trả lời được hết.
Tin xấu là — toàn bịa.
Kim đồng hồ dần tiến đến 12 giờ.
Tôi đột ngột siết chặt tay cậu ấy, trong lòng bỗng sinh ra một luồng dũng khí chưa từng có.
“Tống Diễn Xuyên.” Tôi gọi cậu.
“Mạng của cậu là của tôi. Cho dù là ai đi nữa, cũng không đáng để cậu hy sinh vì người đó.”
“Nghe rõ chưa?”
“Tự nhiên nói cái này làm gì…”
Tôi không trả lời, chỉ đỏ mắt nhìn cậu.
Tống Diễn Xuyên như nhận ra điều gì đó, trầm mặc.
Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy cậu khẽ “Ừ” một tiếng.
Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên bên tai.
Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại áp lên má tôi.
Đây là lần đầu tiên Tống Diễn Xuyên chủ động hôn tôi.
Tôi sững người vài giây, rồi vòng tay qua cổ cậu, khẽ đáp lại.
Nước mắt đan xen giữa hai gương mặt, ướt đẫm đến mức chẳng biết là của ai.
Một cơn đau nhói truyền đến từ môi dưới.
Tống Diễn Xuyên vùi đầu vào cổ tôi, giọng trầm trầm đầy dữ dằn:
“Đừng để tôi phát hiện em lừa tôi. Bằng không, dù em có trốn đến chân trời góc biển… tôi cũng nhất định sẽ bắt em về.”
…
12
Mười năm… đủ để mọi thứ thay đổi rất nhiều.
Ví dụ như cái cây hoè nghiêng cổ dưới nhà đã bị chặt mất, tiệm trà sữa ngoài khu dân cư thì dẹp tiệm từ lâu.
Còn ví dụ khác… là nhà tôi phá sản rồi.
Tôi ngồi xổm bên đường, nhìn lũ kiến đang chuyển tổ trên mặt đất mà trầm ngâm suy nghĩ.
Bước tiếp theo nên vào xưởng vặn ốc vít, hay ra cổng đại học bán xúc xích nướng thì hơn?
Bỗng nhiên, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Ký chủ, xin chào! Có nhiệm vụ mới đến rồi đây~ Tiền thưởng vẫn là một triệu nha!”
Tôi không do dự mà nhận ngay lập tức.
Nếu là tôi của trước đây chắc sẽ cười nhạt, nhưng tôi của bây giờ thì cảm thấy thật ngọt ngào.
Dù gì cũng là hoàn cảnh khác xưa, con người phải biết cúi đầu trước hiện thực.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đang ở một phòng tiệc lớn.
Mặc một chiếc lễ phục, tay trái khoác tay một người đàn ông xa lạ.
Hệ thống bắt đầu giới thiệu thân phận của tôi:
Vị hôn thê của tổng tài tập đoàn công nghệ Lý thị.
Nhiệm vụ là — chinh phục nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay: Tống Diễn Xuyên.
“Ai cơ?”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, tôi sửng sốt.
“Chính là đại phản diện mà mười năm trước cô đã cứu rỗi đấy.”
“Theo cốt truyện thì chẳng phải cậu ta đã…”
“Hừ.” Hệ thống cười lạnh.
“Không những không chết, mà suýt nữa còn lật tung cả thế giới này.”
“Còn dám đe doạ tôi nữa…”
“Gì cơ?” Tôi không hiểu lắm.
Nhưng hệ thống không chịu nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng dặn dò:
“Tự lo lấy thân đi.”
Lời vừa dứt, đèn trong hội trường vụt tắt.
Một bóng người cao lớn bước ra dưới ánh đèn spotlight.
Mười năm không gặp, Tống Diễn Xuyên giờ đã hoàn toàn khác hẳn cậu thiếu niên năm xưa.
Cậu mặc vest xám đậm được may đo cẩn thận, đôi mắt sâu như hồ nước lạnh dưới hàng lông mày kiếm.
Sống mũi cao, môi mỏng, cằm góc cạnh đầy khí chất.
Cả người toát ra khí thế khiến người khác không dám lại gần.
Tôi co rúm lại trốn vào góc, run rẩy lẩm bẩm:
“Không thể đổi nhiệm vụ khác à?”
“Cậu ta giờ trông như thể sẵn sàng bắn tôi một phát chết luôn ấy.”
Hệ thống phũ phàng từ chối.
Đã đến rồi thì cứ an phận.
Đói cả ngày, tôi quyết định ăn trước cho đỡ xỉu.
Vừa quét sạch đống bánh ngọt trước mặt, tôi liền bị kéo ra một góc.
“Vị hôn phu” Lý Diêm cau mày thì thầm:
“Đừng ăn nữa! Tổng giám đốc Tống tới rồi.”
Hắn lập tức chạy ra nghênh đón, nịnh nọt không ngớt.
Tống Diễn Xuyên chỉ cúi mắt, chẳng biết có nghe lọt tai câu nào không.
Bất ngờ, ánh mắt cậu ta hướng về phía tôi, cất tiếng hỏi lạnh nhạt:
“Cô là ai?”
Quả nhiên… cậu ta đã quên tôi rồi.
Ba tháng trong dòng chảy thời gian dài dằng dặc, chẳng qua chỉ là một hạt bụi.
Tôi vừa thấy nhẹ nhõm, vừa thấy… có gì đó nghèn nghẹn.
“Đây là vị hôn thê của tôi, tên là Ôn Dã.”
Lý Diêm kéo tôi lại gần, thúc giục:
“Nhanh nào, Tiểu Dã, kính rượu Tổng giám đốc Tống đi.”
Tôi không còn đường lui, đành cắn răng bước tới.
“Tổng giám đốc Tống, tôi kính anh một ly.”
Tống Diễn Xuyên im lặng giây lát, rồi đột nhiên bật cười lạnh:
“Tôi không phải ai mời rượu cũng uống.”
“Đặc biệt là loại người toàn nói dối, hứa lèo không giữ lời.”
“Cô Ôn, là cô phải không?”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn moi ra điều gì đó từ nét mặt tôi.
Tôi đứng như trời trồng tại chỗ, chẳng thốt nổi lời nào.
13
Ly rượu đó, cuối cùng Tống Diễn Xuyên vẫn không uống.
Lý Diêm kéo tôi ra ngoài sảnh tiệc, vừa đi vừa mắng như tát nước:
“Cô có biết Tống Diễn Xuyên bây giờ có địa vị thế nào trong giới kinh doanh không? Đắc tội với anh ta, cả đời này đừng mơ ngóc đầu dậy!”
“Hủy hôn đi! Cô tự mà lo thân!”
Chiếc BMW đen mất hút cuối con đường, chỉ để lại làn khói xám đằng sau.
Hội trường ở ngoại ô, gọi xe thì chẳng thấy chiếc nào.
Đêm đầu thu lạnh buốt, tôi mặc mỗi bộ lễ phục mỏng manh, ngồi thụp xuống lề đường, run cầm cập.
Lúc tôi gần như sắp ngất, có người đỡ lấy tôi.
Bàn tay rộng lớn đặt lên eo, bế tôi lên như không tốn chút sức nào.
“Đây là cuộc sống mà em thà từ bỏ tôi cũng phải theo đuổi sao?”
Tống Diễn Xuyên nghiến răng, giọng đầy giận dữ.
Cậu ấy toàn thân vương mùi cỏ cây lạnh lẽo ẩm ướt.
Tôi túm lấy cổ áo sơ mi cậu, vùi mặt vào ngực, lí nhí nói:
“Chồng ơi, em nhớ anh lắm…”
…
Chiếc áo khoác vest phủ lên người tôi, Tống Diễn Xuyên bế tôi vào xe.
Lúc tôi mở mắt mơ màng, thấy được trần xe lấp lánh như bầu trời sao.
Rolls-Royce Phantom.
Nhà tôi trước đây cũng có một chiếc.
Xe bật sưởi rất ấm, nhiệt độ cơ thể dần phục hồi, suýt nữa tôi ngủ luôn.
Cho đến khi bị ai đó quăng lên giường, tôi mới bừng tỉnh.
Tống Diễn Xuyên lúc đó đang quay lưng cởi áo.
Lưng cậu rộng rãi, cơ bắp rắn rỏi, đường nét tam giác ngược mượt mà đến mức tôi không kìm được mà nuốt nước bọt.
“Cậu ta muốn làm gì vậy…?”
Hệ thống lườm tôi:
“Nam nữ đơn độc, ở chung một phòng, họ sẽ làm gì? Khó đoán quá ha~”
Tôi: …
Chưa nói dứt lời, Tống Diễn Xuyên đã trần trụi bước tới.
Tôi chỉ liếc một cái đã đỏ mặt tía tai — cái này… khoa trương quá rồi đấy chứ!?
Cậu ấy tiến lại gần, bóng dáng cao lớn gần như bao phủ lấy tôi.
Cảm giác áp lực khiến tôi gần như nghẹt thở.
“Không… không được…”
Tống Diễn Xuyên dừng lại, ánh mắt rơi xuống bụng tôi.
Khi thấy chỗ đó hơi nhô lên, sắc mặt cậu lập tức trầm xuống.
Cậu mím môi, giọng nói lạnh lẽo pha chút giận dữ:
“Của ai?”
“Hả? Ai là của ai cơ?” Tôi mù tịt.
“Tôi hỏi, cái thai trong bụng em là của ai!”
Hồi ở sảnh tiệc, tôi đã ăn sạch 20 cái macaron và 30 cái bánh ngọt.
Váy ôm sát khiến bụng no căng lộ rõ ra.
Tình huống này thật quen thuộc.
Chỉ khác là lần này… tôi không dám nói dối nữa.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi, rồi cẩn thận chọn lời:
“Cũng… có thể là của anh.”
“Nếu anh chịu chấp nhận bánh kem chocolate và macaron gọi mình là ba.”
???