Chương 5 - Vở Kịch Tình Yêu Tại Trường Nghề

Tôi đúng là thích động vật nhỏ.

Và chỉ mình tôi biết điều đó.

“Cậu điều tra tôi?”

Giọng tôi lạnh đi rõ rệt.

“Không có!” – cậu ta vội vàng xua tay –

“Tớ chỉ… đoán vậy thôi… tớ…”

Cậu ta “tớ…” cả buổi, mà không nói được một câu hoàn chỉnh.

Tôi nhìn con mèo con tội nghiệp, rồi lại nhìn thiếu niên vụng về đứng trước mặt cố gắng lấy lòng tôi, trong lòng không chút dao động, chỉ thấy buồn cười.

Đánh một bạt tai rồi đưa một viên kẹo – đó là kiểu xin lỗi của cậu ta sao?

“Đoạn Húc, cất cái trò rẻ tiền đó đi.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

“Cậu nghĩ mang con mèo đến, mua vài cuốn sách là có thể xóa sạch những gì mình đã làm với tôi sao?

Khi cậu nhét chuột chết vào ba lô tôi, sao không nhớ tôi thích động vật?

Lúc cậu ném sách vở tôi xuống hồ, có nghĩ đến những đêm tôi thức trắng để viết từng trang một không?”

“Tớ…”

Cậu ta mở miệng, mặt tái nhợt.

“Cậu đi đi.”

Tôi dứt khoát.

“Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.

Chúng ta không cùng một thế giới.”

Lời nói như nhát dao, đâm thẳng vào cậu ta.

Cậu ta đứng lặng rất lâu, lâu đến mức tôi nghĩ cậu sẽ nổi đóa lên như mọi khi rồi đập cửa bỏ đi.

Nhưng không.

Cậu ta chỉ lặng lẽ đặt thùng giấy đựng con mèo nhỏ ở cửa, rồi lấy từ ba lô ra một xấp tài liệu học tập mới tinh, còn thơm mùi mực, đặt lên bàn.

“Đây là tài liệu nội bộ mà tớ nhờ ba tìm từ giáo viên cấp cao của Nhất Trung.

Chắc sẽ hữu ích với cậu.”

Cậu ta khẽ nói.

“Con mèo… nếu cậu không muốn nuôi thì cứ vứt đi cũng được.”

Nói xong, cậu ta nhìn tôi thật sâu – ánh mắt ấy, là thất bại tôi chưa từng thấy ở cậu ta, xen lẫn… một chút van nài.

Rồi cậu quay người, buồn bã rời đi.

Tôi nhìn xấp tài liệu đắt đỏ trên bàn, đối lập hoàn toàn với bộ ghế sờn rách của nhà mình.

Giai cấp – khái niệm tưởng như vô hình ấy – bỗng trở nên rõ ràng đến mức đau đớn.

Mẹ tôi nhìn theo bóng lưng Đoạn Húc, rồi lại nhìn tôi, thở dài:

“Ương ơi… thằng bé đó… nhìn cũng không giống người xấu.”

Tôi không đáp, chỉ bước tới, bế con mèo con lên.

Nó dụi đầu vào lòng tôi, phát ra tiếng gừ gừ thỏa mãn.

Còn lòng tôi, như cuốn sách bị ném xuống hồ kia – vừa lạnh vừa cứng.

Tôi sẽ không tha thứ cho cậu ta.

Không phải vì tôi thù dai,

mà vì tôi hiểu rất rõ, giữa chúng tôi là một vực sâu, không thể lấp đầy bằng một con mèo hay vài xấp tài liệu.

Đó là sự khác biệt ăn sâu vào máu – từ lúc sinh ra.

Cậu ta là mây trời, còn tôi là bùn đất.

Mây thỉnh thoảng chiếu bóng xuống đất,

nhưng cuối cùng vẫn sẽ bay đi.

Còn bùn, vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn.

Tôi thuận lợi quay lại Nhất Trung, trở về lớp A quen thuộc.

Thầy cô và bạn học rất chào đón tôi, như thể tôi vừa tham gia một chương trình “thử thách đổi đời” kéo dài một tháng.

Cuộc sống tôi trở lại đúng quỹ đạo: hai điểm một đường – lớp học, căng tin, nhà.

Mọi thứ bình lặng như mặt hồ chết,

và tôi lại thấy yên ổn trong sự bình lặng ấy.

Tôi cố ý không hỏi han bất cứ tin tức gì về trường nghề hay Đoạn Húc.

Tôi nghĩ, chỉ cần tôi giả vờ quên đi, những ký ức đáng ghét kia sẽ như chưa từng tồn tại.

Nhưng có những thứ… không phải muốn tránh là tránh được.

Một tháng sau, Nhất Trung thông báo danh sách học sinh chuyển trường mới.

Khi tôi nhìn thấy cái tên “Đoạn Húc” trên bảng thông báo, tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm.

Cậu ta… thực sự chuyển đến Nhất Trung.

Tin này như quả bom, làm chấn động cả khối.

Ai cũng biết Nhất Trung có yêu cầu đầu vào cao thế nào.

ĐỌC TIẾP :