Chương 2 - Vở Kịch Tái Sinh Của Nữ Chính

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Khi có điểm thi đại học, tôi còn thở phào vì Lý Minh Hi thấp hơn mình mười điểm.

Nhưng sau đó, chú Lý đưa cô ta sang Mỹ học đại học, tôi mới như bị tát tỉnh người.

Còn tôi cầm giấy báo trúng tuyển cao đẳng, hối hận muộn màng.

Mẹ tôi vừa khóc vừa trách: “Con lấy gì mà so với người ta chứ!”

Khóc xong, bà cũng không nghĩ đến chuyện nói cho chú Lý biết tôi là con ruột của ông, để tìm cho tôi một con đường.

Trong mắt bà, cuộc đời cẩu thả và đáng cười của tôi là do tôi tự chuốc lấy.

Đời trước, tôi vì cầu xin chút tình thương rẻ mạt mà đánh mất sức khỏe, mất luôn cả mạng sống.

Sống lại một lần, tôi mới biết mạng sống quý giá nhường nào.

Tôi mượn vài quyển sách tham khảo lớp 10 để củng cố nền tảng.

Kỳ thi đại học có lẽ là bước ngoặt lớn nhất đời tôi, lần này tôi sẽ không đi sai đường.

Tối về nhà, mẹ đang giặt giẻ lau ở bồn rửa, vừa thấy tôi đã quen miệng than thở:

“Trưa nay nhà có nhiều khách lắm, mẹ dọn đến năm giờ, mệt muốn chết.”

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ giành lấy giẻ lau để làm giúp bà.

Nhưng giờ tôi chỉ “ừ” một tiếng, rồi vào phòng học bài.

Chẳng bao lâu, bà lại cầm chổi tới trước mặt tôi: “Bệnh đau lưng cũ lại tái phát, mà sàn nhà còn chưa quét.”

Tôi vẫn im lặng.

Bà nhìn tôi một lúc, cuối cùng mở miệng:”Thanh Thanh, sao giờ con lại vô tâm vậy? Không biết giúp mẹ à?”

Tôi quay lại, mỉm cười: “Từ nhỏ mẹ không dạy con việc ai người đó làm sao? Mẹ, đây là công việc của mẹ. Nhiệm vụ của con là học, con giúp mẹ thì ai giúp con?”

Sắc mặt bà lúc đỏ lúc trắng, muốn mắng tôi nhưng không nói được lời nào.

Giờ tôi mới hiểu, mẹ luôn lợi dụng sự mềm lòng của tôi để bắt tôi chịu khổ thay bà.

Nếu đổi lại là chú Lý muốn giành lấy cây chổi của bà, chắc chắn bà không đời nào chịu.

Trong nhà họ Lý, mẹ hạ mình hết mức, và vì tôi là con của bà, bà cũng coi tôi như kẻ chẳng đáng kể.

Nhưng bây giờ… tôi sẽ không để bị lừa nữa.

Tuy tôi không làm tự giới thiệu, nhưng mong muốn làm nhục tôi của Lý Minh Hi vẫn chưa nguôi.

Trong giờ ra chơi, bị bạn bè vây quanh, cô ta gọi tôi: “Thẩm Thanh!”

Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về tôi — một đứa ăn mặc giản dị.

Con chó săn của cô ta, Lâm Oản Ninh, nhìn tôi từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở đôi giày tôi đang đi.

Nếu là trước kia, tôi sẽ xấu hổ vì quần áo cũ kỹ của mình.

Nhưng giờ tôi chỉ thấy bọn họ thật nông cạn và buồn cười.

“Các cậu là bạn à?” Lâm Oản Ninh hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

“Không.” Lý Minh Hi dứt khoát phủ nhận, nhưng lại nhìn thẳng vào mắt tôi đầy hứng thú:

“Cô ta là con gái của người giúp việc nhà tôi.”

Tôi bình thản nhìn cô ta, giọng không gợn sóng: “Có chuyện gì không?”

Lý Minh Hi lấy từ túi xách ra một chiếc áo sơ mi vo thành cục, ném thẳng lên đầu tôi.

“Bẩn rồi. Bảo mẹ mày giặt sạch, là ủi phẳng cho tao.”

Chiếc áo che kín mắt, tôi gỡ xuống, nhìn thấy nụ cười vừa ngây thơ vừa độc ác trên môi cô ta.

Xung quanh vang lên tiếng xì xào, có người cười khẩy, có người bức xúc thay tôi, nhưng chẳng ai đứng ra bênh vực.

Tôi không nói gì, chỉ rút cây kéo ra, ngay trước mặt Lý Minh Hi, “xoẹt xoẹt” cắt chiếc áo thành từng mảnh vụn.

Lý Minh Hi hoảng hốt hét lên: “Mày làm gì vậy?!”

Lâm Oản Ninh cũng che miệng kinh ngạc.

Tôi ném đống vải vụn cùng cây kéo xuống chân Lý Minh Hi.

Tiếng kim loại va vào gạch vang lên chói tai, khiến những người đang xem kịch cũng im bặt.

Lý Minh Hi bật lùi lại như cái lò xo:

“Mày điên à?”

“Cái áo này bằng cả năm lương của mẹ mày, mày đền nổi không?”

Bộ dạng cô ta tức giận đến nhảy dựng trông thật mới mẻ và thú vị, tôi bật cười.

“Vậy à? Đồ quý giá như thế, sao mày lại vứt như rác thế này?”

“Hơn nữa, lúc tao cắt, tao chẳng thấy nó khác gì một cái áo bình thường. Cũng chỉ là một mảnh vải thôi.”

Tôi nhanh chóng tiến lại gần, hạ giọng chỉ để ba chúng tôi nghe thấy: “Giống như tao và mày vậy — cũng chỉ là một đống thịt.”

Lý Minh Hi “á” lên một tiếng.

Xem ra cô ta hiểu lầm ý tôi. Tôi chỉ muốn nói rằng ai cũng bình đẳng.

Sắc mặt Lâm Oản Ninh cũng tái nhợt, kéo tay cô ta, ra hiệu đừng dại đối đầu với một kẻ điên.

Hai người họ lúng túng bỏ đi, đám xem kịch cũng tản ra vì mất hứng.

Trong lớp chỉ còn vài tiếng bàn tán lác đác.

“Không ngờ Thẩm Thanh lại cứng như vậy.”

Cũng có người mỉa: “Lý Minh Hi nhát thế, còn dám đi gây sự với người ta?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)