Chương 10 - VỢ ĐÓN TRUNG THU CÙNG NGƯỜI YÊU CŨ
11.
Cuối cùng, Bùi Thanh Tuyết cũng được ly hôn với tôi như ý nguyện.
Chưa đầy một tháng sau, Thẩm Chu Thông đã vội vàng thông báo tổ chức đám cưới với cô ta.
Bùi Thanh Tuyết cũng không thể chờ đợi thêm nữa vì phát hiện bản thân đã mang thai ba tháng.
Là chồng cũ, tôi đã tặng cho họ một món quà lớn.
Vào ngày đám cưới của hai người, màn hình lớn trong phòng tiệc đột nhiên chiếu lên đoạn video về cuộc sống hài hòa giữa Thẩm Chu Thông và một số người đẹp nước ngoài.
Cảnh tượng cực kỳ nóng bỏng, tư tưởng cực kỳ cởi mở.
Trong đoạn phim, Thẩm Chu Thông thậm chí nhiều lần làm những động tác cực kỳ khó khăn, khiến cho hiện trường vang lên một loạt tiếng vỗ tay và tiếng hô kinh ngạc.
Mẹ vợ vốn đứng về phía Thẩm Chu Thông cũng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với con rể quý của mình.
“Thằng đàn ông tồi! Tao đã giúp mày nhiều như thế, vậy mà mày lại phản bội con gái tao!”
“Phì! Đồ đàn bà phong kiến! Tiệc độc thân là quyền của mỗi người đàn ông trước khi kết hôn, bà lấy quyền gì mà quản tôi?”
Hai người đánh nhau dữ dội trong biệt thự, mẹ vợ đẩy Thẩm Chu Thông xuống lầu.
Thẩm Chu Thông rơi từ tầng 3 xuống, đập thẳng vào bàn trà trong phòng khách, không chỉ bị thương nặng mà còn bị liệt hoàn toàn do tổn thương cột sống.
Mẹ vợ cũng bị đưa vào tù vì tội cố ý gây thương tích nặng.
Nhìn thấy gia đình Bùi Thanh Tuyết tan nát, tôi đã đưa bà nội của cô ta ra khỏi ngôi nhà cũ và gửi bà cụ đến viện dưỡng lão ở nước ngoài để tĩnh dưỡng.
Bố cô ta bị liệt trên giường, mẹ vào tù, còn chồng thì phản bội và nằm liệt giường không thể tự lo cho bản thân.
Trong tình cảnh không còn đường nào khác, Bùi Thanh Tuyết lại nhớ đến tôi.
Cô ta muốn quay lại với tôi, và lúc này mới nhớ đến chiếc đồng hồ cơ mà chính mình đã ném xuống sông.
Để cứu vãn lại tình cảm của tôi, Bùi Thanh Tuyết đã chạy đến nơi từng ném chiếc đồng hồ, tự mình xuống sông tìm kiếm.
Nhưng không may, cô ta gặp phải lũ từ thượng nguồn, không kịp tránh và bị cuốn trôi về cố hương của linh hồn - biển cả.
12.
Ba năm sau, vào một ngày cuối thu, một người phụ nữ ăn xin mặc quần áo rách rưới đột nhiên xuất hiện trước cổng công ty.
Trong tay cô ta nắm chặt một chiếc đồng hồ bẩn thỉu.
Khi nhìn thấy tôi, đối phương vén mái tóc bẩn ra, cười ngây ngô rồi đưa cho tôi chiếc đồng hồ hỏng kia.
Sau đó cúi chào tôi, xong vội vã chạy đi.
“Tuyết! Bùi Thanh Tuyết!”
Tôi gọi tên cô ta, nhưng người phụ nữ ăn xin đó không quay đầu lại, biến mất ở góc phố và không bao giờ xuất hiện nữa.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, người ta phát hiện thi thể của một người phụ nữ ăn xin trong tòa nhà cũ của tập đoàn Bùi thị đã phá sản.
Cô ta đã chết từ lâu, cơ thể đã cứng đờ vì lạnh.
Trong tay người phụ nữ ăn xin đó, đến chết vẫn nắm chặt một tờ giấy chứng nhận ly hôn đã bị nước làm mờ không còn rõ chữ.
(XONG)