Chương 2 - Vô Danh

Chương 5:

Có lẽ có trực giác chỉ đi không về, trước khi xuất phát, tôi quyết định về nhà một chuyến.

Nhà rất tối, sau khi bật đèn, tôi thấy anh trai đang ngồi giữa phòng.

"Sao mày cứ hèn hạ như thế vậy? Mày cho là giày xéo bản thân thành như thế vẫn có người thương mày à? Để tranh giành với Trình Nguyệt, mày quả thực dùng bất cứ thủ đoạn nào."

"Không tự tôn tự ái, ngay cả mặt mũi cũng không cần."

Lời nói cay nghiệt cực điểm như thế, anh chỉ cần mở miệng có thể thốt ra, chưa từng nghĩ liệu có thể thu hồi lại không.

Tủi thân đầy bụng chỉ có thể giấu trong lòng, bên ngoài vẫn là cười đùa cợt nhả.

"Anh trai, người tôi có chính sự phải làm rồi."

"Chát!"

Cái tát bất ngờ không kịp đề phòng khiến gò má tôi nóng rực.

Cả người anh trai run rẩy.

"Mày không xứng gọi tao là anh trai, tao không phải anh mày!"

"Chính sự của mày là bỏ học trường cảnh sát, uống rượu với cả lũ lưu manh? Mày có thấy mày hèn hạ không hả?"

Tôi thấy Trình Nguyệt trốn sau cửa phòng ngủ, hơi hé mặt ra, lộ ra nụ cười chế giễu.

Tên lưu manh "Cường khùng" không biết đi theo sau tôi từ khi nào, chợt lên tiếng.

"Chị Đình, trước kia chị là cớm à?"

Tôi căng thẳng nuốt nước miếng một cái, tỏ vẻ phóng đãng xoay người lại, khoác lấy vai anh.

"Chú đùa gì thế? Chú xem chị giống cái gì chứ?"

Tôi nói với bên ngoài tôi học đại học Kinh Tế Tài Chính, chỉ có bố và anh trai biết tôi học trường cảnh sát.

Tôi chỉ mong anh trai đừng nói nữa.

Trình Nguyệt bước ra khỏi bóng tối, há miệng lẩm bẩm: "Chị ơi, chị không phải là..."

Để ngăn quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào trong miệng Trình Nguyệt, tôi siết nắm đấm, đi thẳng về phía nó.

Sau gáy đột nhiên tê rần, tôi bị anh trai thô bạo kéo ngược tóc lại.

Thật giống như tôi là kẻ thù tội ác tày trời.

Trong lúc hoảng hốt, dường như tôi nhớ ra anh trai đã từng vụng về thắt tóc cho tôi, còn sợ làm tôi đau.

Cuối cùng còn kẹp tóc dâu tây lên tóc tôi, dịu dàng nói: "Ai là tiểu công chúa của anh nào~"

Mãi đến khi anh trai ra sức giật ngược tôi đập gáy xuống đất, một cái tát đã đánh tôi về hiện thực.

"Tao không cho phép mày bắt nạt Nguyệt Nguyệt!"

Kẹp tóc dâu tây bị anh rút ra, ngay sau đó là cả mảng tóc thật lớn bị kéo theo.

Mái tóc vốn cũng không dày dặn của tôi, đêm đó sắp bị kéo trọc.

"Vì sao?"

Tôi nén nước mắt nhìn anh.

Mặt anh trai vô cùng dữ tợn.

"Tại mày là loại thiếu tự trọng không biết xấu hổ, vì Trình Nguyệt chưa từng chọc vào mày, bởi vì mày đáng chết!"

Tôi muốn giật lại kẹp tóc, lại bị anh trai lanh lẹ vứt xuống mặt đất.

Dẫm một cái, dẫm đến vỡ nát.

Với lực mạnh như này, anh máy GPS nhất định đã hỏng rồi.

Những người đang chờ bên ngoài bắt đầu giục tôi: "Chị Đình, chị có đi không? Đại ca sốt ruột rồi!"

Anh trai cảnh cáo tôi lần cuối: "Nếu mày dám ra ngoài, đời này đừng nhận tao là anh trai nữa!"

Lựa chọn cả đời của tôi, chưa một lần nào đúng.

Nhưng nếu lần này không đi, có lẽ cả đời này sẽ không còn cơ hội nữa. Sứ mệnh nói cho tôi biết, cái này vốn không có lựa chọn thứ hai.

Tôi tùy ý túm tóc lại, dùng tư thế vô cùng khí khái kẹp tóc lại.

"Bye bye anh trai~"

Có lẽ đây là lần cuối gọi anh trai rồi.

Tôi thế nào cũng không nghĩ đến, tôi hy sinh trong nhiệm vụ cuối cùng của tôi.

Lời nói của anh trai, khiến đám người kia cảnh giác, lập tức nghi ngờ tôi.

Máy GPS bị dẫm nát, không ai biết tôi đi đâu.

Tín hiệu cầu cứu mong manh trước khi tôi chết, cũng bị anh trai coi thường.

Lúc dao găm lạnh như băng từng dao từng dao đâm vào thân thể tôi, bàn tay anh tôi đang vỗ về lưng Trình Nguyệt, dỗ nó đi ngủ.

Em cũng muốn an nghỉ.

Dỗ dành em nữa đi mà.

Tôi biết, cuối cùng thi thể tôi cũng do anh trai giải phẫu.

Chỉ hy vọng, mùi tôi thối rữa không khiến anh trai khó ngửi.

Có thể khi anh biết thi thể đó là tôi, còn có thể hả giận.

Người em gái anh ghét nhất, cuối cùng cũng chết rồi.

Chương 6:

Tôi đã mất liên lạc năm ngày.

Mấy ngày nay anh trai đều rất nôn nóng, luôn tăng ca đến khuya,

Anh là pháp y, còn đồng thời tham dự một nghiên cứu khoa học bí mật về y học.

Vì để giữ bí mật nghiêm ngặt, anh cũng không cho tới gần.

Một khi bước vào đó, ngay cả điện thoại của tôi cũng không nghe.

Nhưng anh lại cho phép Trình Nguyệt dùng thân phận em nuôi đường hoàng bước vào.

Lần đầu tôi tới, lại là dưới trạng thái linh hồn.

Cũng hơi hơi đáng buồn.

Trình Nguyệt tò mò như đứa trẻ, đi vòng quanh khắp nơi.

Lúc anh trai đi xem thí nghiệm, nó lén lấy điện thoại mở máy ảnh.

Tôi hơi nghi ngờ, đi theo nó, nhìn nó chụp lén khắp nơi.

Lúc anh trai xoay người lại, nó cũng không sợ, giơ điện thoại lên, cười ngọt ngào.

"Anh trai cười cái đi."

Linh hồn tôi gào thét với anh trai: "Anh trai, nó có vấn đề!"

Nhưng anh trai không những không nghe được, còn cười tươi với nó.

Tiếng chuông trong túi anh trai phá vỡ cảnh nực cười này.

Tôi nhìn xuống, là tên cục trưởng Mã.

"Nghiêm Dật, chúng tôi phát hiện thi thể ở ngoại ô, cần cậu quay về."

Cuối cùng, thi thể của tôi cũng được phát hiện rồi?

Anh trai, chúng tôi sắp gặp lại rồi.

Trình Nguyệt nhón chân lên, môi kề sát vành tai anh trai, nũng nịu: "Anh trai, em còn chưa chơi chán mà~"

Tôi muốn giơ tay đẩy nó, muốn nàng tránh xa anh trai một chút.

Cuối cùng chỉ có thể xuyên qua hai người họ, chỉ có thể lo lắng suông.

Trong mắt anh trai ánh lên vẻ cưng chiều, sờ sờ chóp mũi nó.

"Mấy chuyện này để Tiểu Tôn làm là được rồi, tôi còn đang bận lắm, không cần thiết phải... tôi đi."

Quả nhiên, cho dù tôi chết cũng không đấu lại được Trình Nguyệt.

Cục trưởng Mã trầm mặc mấy giây, giọng hơi cầu khẩu.

"Đây là thi thể bị hành hạ tới chết thê thảm nhất tôi từng chứng kiến từ lúc hành nghề đến giờ, giải phẫu vô cùng khó khăn, tương đối khó giải quyết. Cậu là chuyên gia trong việc này, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng nề, phải nhờ cậu rồi."

Như là sợ anh trai từ chối lần nữa, cục trưởng Mã lại bổ sung: "Con gái tôi bị hù sợ phải nhập viện, tôi phải đến thăm con bé."

Nghe thấy cục trưởng Mã nói con gái còn sống, tôi vô cùng vui mừng.

Cuối cùng tôi cũng không tính là chết uổng phí.

Anh trai đành phải lưu luyến không rời đưa Trình Nguyệt về nhà, trước khi đi còn dặn có cháo thịt băm trứng bác thảo nó thích ăn trong nồi.

Chương 7:

Hiện trường vụ án huyên náo, thỉnh thoảng còn có tiếng nôn mửa.

Trông tôi xấu thật chứ.

Đã bị lột da mặt rồi, mặt còn bị thối rữa ghê tởm.

Cả người không một sợi vải, không có tí thể diện nào.

Đầu thi thể nghiêng sang một bên, mang theo chút bướng bỉnh vô hình, vì đó là hướng về nhà.

Anh trai vừa tiến đến, đã bị mùi xộc vào phải bịt kín mũi.

Tôi ngồi trên sườn núi, đong đưa bàn chân nhìn dáng vẻ chật vật của anh trai.

Anh trai không hổ là pháp y chuyên nghiệp, quan sát thôi đã có thể đưa ra rất nhiều phán đoán.

"Người chết tuổi trên dưới 25, có cơ bắp, anh đã được luyện tập chuyên nghiệp."

"Da mặt bị vũ khí sắc nhọn lột bỏ, mắt bị móc ra, vết cắt không bằng phẳng, phán đoán sơ bộ có thể bị hung khí cùn như thìa móc ra lúc còn sống."

Anh trai giỏi quá đi, chỉ nhìn thôi cũng biết nhiều như thế.

Chỉ có mỗi là không nhận ra thi thể này chính là em gái mình.

Anh liên tục quan sát, động tác chuyên nghiệp thành thạo.

"Móng tay móng chân cũng bị rút mất, cả người hơn hai mươi vết dao chém, nhưng vẫn tránh đi chỗ trí mạng, có lẽ là giết người vì tình hoặc báo thù. Phần còn lại phải đợi mang đến phòng giải phẫu khám nghiệm tử thi."

Có lẽ do thi thể này bị hại quá mức thảm thương.

Cuối cùng, anh vô cùng thương xót mà lạy một cái với thi thể.

"Tiếc thương, cô gái trẻ tuổi, tôi phải nhanh chóng tra ra sự thật, để cô có thể yên lòng nghỉ ngơi."

Quần chúng vây xem ở hiện trường vỗ tay rào rào.

Tôi lập tức bị nhiễm, cũng vỗ tay theo.

Anh trai, đến khi anh biết người chết đau đớn như này là em, anh có bố thí cho em chút ít xót thương của ngày hôm nay không?

Chợt cũng có chút mong đợi.

Trong phòng giải phẫu, tôi như đứa trẻ hiếu động, bay quanh anh trai.

Anh trai thành tạo mổ banh dạ dày tôi ra, xi măng đột ngột lộ ra khiến linh hồn tôi cũng mơ hồ đau.

Giống như lặp lại đau khổ ngày đó lần nữa.

"Dạ dày bị rót đầy xi măng, xương cả người vỡ nát, một vài phần bị đánh đập mạnh gây nên."

Lông mày anh lộ ra vẻ nghi ngờ.

"Kỳ lạ, còn có chỗ khớp với tổn thương bị ngã từ trên cao xuống."

"Nhưng hiện trường vụ án ở ngoài cống hoang nước thối ở đồng bằng, nói rõ đây không phải hiện trường ban đầu."

Đúng thế, anh trai thông minh quá.

Tôi vì cứu con gái cục trưởng Mã nên rơi từ tầng hai xuống, lại bị bắt ra ngoài, chịu hành hạ đến chết suốt ba tiếng.

Đến chết cũng không khai ra người đằng sau tôi là ai.

Tôi trời sinh sống lưng cứng, không học được cách phản bội.

Trong mắt phụ tôi mơ hồ có nước mắt.

"Trông không kém Đình Đình là bao, còn trẻ vậy cơ mà."

Tay anh run lên, suýt nữa không cầm nổi dao giải phẫu, lông mày cũng theo đó mà run nhè nhẹ.

Như là chứng thực, anh hốt hoảng kiểm tra bên dưới thi thể.