Chương 9 - Vợ Cũ Mặc Váy Đỏ Dự Đám Tang Chồng
Tôi ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào bàn làm việc lạnh toát, co rúm người lại, vùi mặt vào đầu gối mà khóc, vai run lên không ngừng.
Ba năm uất ức, đau đớn, tuyệt vọng – cuối cùng cũng vỡ òa ngay trước mặt người đàn ông đã hủy hoại tất cả.
Căn phòng chỉ còn tiếng khóc nức nở của tôi, và hơi thở gấp gáp nặng nề của anh.
Không khí đặc quánh đến nghẹt thở.
Một lúc sau – như thể đã qua cả thế kỷ –
Tôi cảm nhận được bóng anh ta khom xuống trước mặt tôi.
Thân hình cao lớn ấy phủ lấy tôi như một đám mây u ám.
Anh không chạm vào tôi.
Chỉ ngồi xổm trước mặt tôi – rất gần.
Gần đến mức, tôi có thể nghe thấy hơi thở anh ta hỗn loạn và run rẩy từng nhịp.
“Tô Tuệ…” – Giọng anh khản đặc, méo mó, mang theo một loại lo lắng thận trọng đến nghẹt tim – “Em… lúc nãy nói… con? Con của chúng ta?”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, nước mắt chưa khô, mắt đỏ như máu, nhưng ánh nhìn cháy lên ngọn lửa căm hận không gì dập tắt nổi:
“Không phải thì là gì? Tạ Lâm Xuyên! Anh nghĩ vì sao mẹ anh mắng tôi là thứ đàn bà không biết đẻ?! Anh nghĩ tôi thật sự vô dụng đến vậy à?!”
Sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch, như thể máu vừa bị rút sạch khỏi cơ thể.
Ánh mắt anh chao đảo, như một tòa thành kiên cố đang nứt vỡ từng mảnh.
“Hôm đó… trong mưa…” – Anh ta lắp bắp mở miệng, từng chữ như bị cưỡng ép bật ra từ địa ngục – “Em… em là vì…”
Tôi ngắt lời anh ta, tiếng nói sắc nhọn như dao cứa, mang theo âm điệu nghẹn ngào vì khóc:
“Không thì còn gì nữa?! Tạ Lâm Xuyên, anh tưởng tôi đau lòng vì bị anh đuổi ra khỏi nhà sao? Tôi nói cho anh biết, từ cái khoảnh khắc anh sai người ném tôi vào mưa, trong lòng tôi chỉ còn lại hận! Tôi hận anh! Tôi hận anh đến chết!”
Tôi đập tay điên cuồng xuống sàn nhà lạnh lẽo, như thể muốn đấm vỡ trái tim vô cảm của anh.
“Đó là hy vọng duy nhất của tôi… là thứ duy nhất khiến tôi gắng gượng sống trong cái căn nhà lạnh như băng ấy… Tôi thậm chí còn chưa kịp nói cho anh biết… mà anh đã tự tay hủy hoại tất cả! Tạ Lâm Xuyên, anh hài lòng chưa?! Anh thỏa mãn chưa hả?!”
Nỗi đau như nghẹn cứng cổ họng, khiến tôi chỉ có thể lặp lại câu hỏi một cách hỗn loạn.
Anh ngồi xổm ở đó, không nhúc nhích.
Giống như một pho tượng bị rút sạch linh hồn.
Ánh mắt anh nhìn tôi trống rỗng, nhưng bên trong lại như có ngàn cơn sóng ngầm điên loạn: kinh hoàng, hoảng hốt, không thể tin nổi… và còn có một nỗi đau đớn khôn cùng cùng sự hối hận nghẹt thở.
Anh hé môi, dường như định nói gì đó, nhưng không phát ra được tiếng.
Bàn tay từng nắm giữ quyền lực thương giới, từng lật trời xoay đất, giờ đây lại run rẩy một cách yếu ớt.
Anh chậm rãi, vô cùng chậm rãi, giơ tay lên, như muốn chạm vào khuôn mặt đẫm lệ của tôi.
Nhưng khi ngón tay còn cách làn da tôi vài phân, nó dừng lại.
Giống như bị ngọn lửa vô hình thiêu cháy.
Sau đó, bàn tay đó rũ xuống, vô lực và nặng nề.
Anh cúi đầu, đôi vai rộng lớn trĩu xuống, cả con người toát ra một vẻ gục ngã, tang thương đến mức khiến người ta cảm thấy… anh chẳng còn gì cả.
Không gian chìm trong tiếng khóc nức nở của tôi, và tiếng thở dồn dập, nặng nề như gánh đá của anh.
Rất lâu sau – lâu đến mức tôi tưởng anh đã hóa đá –
Anh cuối cùng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, đầy những tia máu khiến người ta khiếp sợ. Trong đáy mắt là nỗi đau dày đặc, cùng với một màu xám tro của tuyệt vọng.
“Anh… xin lỗi…” – Anh thều thào, giọng như tiếng gió rít qua khe hẹp, vỡ vụn và khàn đặc.
Chỉ ba chữ.
Nhẹ như gió, rơi xuống sàn – nhưng lại nặng như ngàn cân.
Tạ Lâm Xuyên – người đàn ông kiêu ngạo đến tận xương tủy, kẻ chưa từng cúi đầu – lại nói với tôi ba chữ “xin lỗi”.
Nhưng lời xin lỗi đến quá muộn, nghe vào tai tôi, chỉ còn lại chua chát và châm biếm.
“Xin lỗi?” – Tôi nhìn anh, cười nhếch môi, nhưng nụ cười còn thảm hơn cả khóc, nước mắt càng chảy mạnh hơn –
“Tạ Lâm Xuyên, một lời xin lỗi có thể khiến con tôi sống lại không? Có thể xóa sạch ba năm tôi sống không bằng chết không? Có thể khiến mẹ anh, nhà họ Tạ, và tất cả những kẻ đã nhục mạ tôi phải rút lại câu ‘không biết đẻ’ không?!”
Tôi vịn vào nền gạch lạnh ngắt, loạng choạng đứng dậy. Cơ thể tôi còn run, nhưng trái tim đã rỗng tuếch, như chỉ còn tro tàn.
“Giữ lại cái lời xin lỗi rẻ mạt ấy cho anh đi.” – Tôi nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo, trống rỗng, không còn một tia cảm xúc –
“Muộn rồi.”
Tôi vòng qua người anh, bước đi loạng choạng đến chỗ tủ đồ.
Mở cánh tủ cũ kỹ, tôi lấy ra một hộp gấm nhung đen, bị vùi lấp trong góc rất lâu rồi.
Tôi quay người, trở lại đứng trước mặt anh.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ, giống như bị rút cạn xương sống, ngước nhìn tôi –
Đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập nỗi đau và bàng hoàng, như một kẻ vừa đánh mất cả thế giới.
Trước mặt anh ta, tôi mở chiếc hộp gấm.
Bên trong, bộ trang sức “Mưa ăn mòn” nằm lặng lẽ. Viên hắc opal dưới ánh sáng lờ mờ phản chiếu những tia sáng vỡ vụn, quái dị.
“Vật trả về chủ cũ?” – Tôi cầm lấy chiếc ghim cài áo bằng titan lạnh ngắt, đầu ngón tay chạm vào bề mặt cứng rắn. Giọng tôi bình thản đến đáng sợ:
“Tạ Lâm Xuyên, anh nói đúng. Nó là mảnh vỡ linh hồn tôi. Là phần tôi đã chết đi trong cơn mưa đêm hôm đó.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ, từng lời, rõ ràng như lưỡi dao:
“Bây giờ, tôi trả lại anh.”
Nói xong, tôi vung tay, dốc toàn bộ sức lực, ném mạnh chiếc ghim cài ấy vào bức tường sau lưng anh!
“Chát!”
Một tiếng vang giòn chát chúa!
Chiếc ghim bằng titan va mạnh vào tường, viên hắc opal trên đó vỡ vụn trong chớp mắt! Những mảnh vụn nhỏ li ti, mang theo ánh sáng u tối, rơi như những giọt lệ đen xuống nền.
Như cái đêm mưa ba năm trước — vỡ nát, không thể cứu vãn.
Thân người Tạ Lâm Xuyên chấn động dữ dội, như thể những mảnh vỡ đó đập thẳng vào tim anh. Con ngươi anh co rút lại, kinh ngạc nhìn đống hỗn độn dưới đất – nơi kết tinh nỗi đau sâu thẳm nhất của tôi.
“Giống như quá khứ của chúng ta vậy,” – Tôi lạnh lùng nhìn anh, giọng lạnh lẽo, không còn hơi ấm,
“Tạ Lâm Xuyên – vỡ rồi. Không thể nào hàn lại.”
Tôi cúi người, nhẹ nhàng đặt chiếc hộp gấm trống rỗng dưới chân anh.
“Đừng tìm tôi nữa.”
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
“Tôi – Tô Tuệ – sớm đã coi anh là người chết.”
Nói rồi, tôi ngẩng cao đầu, không ngoái nhìn lấy một lần, từng bước, từng bước, rời khỏi căn phòng chất đầy hồi ức đau thương ấy.
Cánh cửa mở ra, ánh mặt trời chói lòa chiếu vào.
Tôi hít một hơi thật sâu. Không khí lạnh căm tràn vào phổi.
Sau lưng — một khoảng lặng chết chóc.
Tôi biết — lần này, là kết thúc thật rồi.