Chương 3 - Vợ Cũ Mặc Váy Đỏ Dự Đám Tang Chồng

Nước mắt cuối cùng cũng tuôn ra như vỡ đê, ào ạt như sóng. Nhưng tôi cắn chặt môi, không để mình bật ra dù chỉ một tiếng nức nở.

Tôi khóc — cho đứa con chưa kịp nhìn thấy ánh sáng đã rời đi mãi mãi.

Khóc — cho ba năm thanh xuân chân thành và cả lòng tự trọng mà tôi đã ngu ngốc gửi gắm vào nhầm người.

Và khóc — cho chính mình, người phụ nữ trong tang lễ đã mặc váy đỏ, dùng tất cả tàn tích kiêu hãnh để vùng lên chống lại số phận, nhưng cuối cùng chỉ giống một con hề đáng thương trong vở kịch do người khác dàn dựng.

Tạ Lâm Xuyên chưa chết.

Mà anh ta… thậm chí chẳng buồn diễn một màn “truy thê thống khổ”. Anh ta trực tiếp ném tôi vào lò thiêu mang tên “thù hận”.

Những ngày sau đó, yên ắng đến kỳ lạ.

Nhà họ Tạ lật tung cả thành phố, thậm chí dùng đến cả mạng lưới nước ngoài để truy tìm tung tích Tạ Lâm Xuyên — nhưng vô ích. Cuộc gọi quỷ dị hôm ấy cũng chẳng thể lần ra nguồn gốc, như thể chưa từng tồn tại.

Truyền thông từng ầm ĩ một thời gian, nhưng rồi cũng bị quyền lực của đồng tiền bóp nghẹt. Tin tức về “sự mất tích kỳ lạ của người thừa kế Tạ thị” nhanh chóng biến mất khỏi mọi mặt báo, như chưa từng có.

Chỉ còn bên trong nhà họ Tạ, âm u kéo dài như cơn bão sắp đến.

Còn tôi — tôi đã tắt hết mọi tin tức liên quan đến họ.

Cơ thể tôi dần hồi phục. Nhưng cái hố trong lòng, lại mỗi ngày một rộng hơn, lạnh hơn.

Tôi dùng khoản tiền chia được từ cuộc ly hôn — đó là “ân huệ cuối cùng” mà Tạ Lâm Xuyên ném cho tôi trước khi đạp tôi ra khỏi cuộc đời anh ta.

Số tiền không nhỏ, nhưng để mua ba năm tuổi trẻ và sinh mạng của một đứa trẻ chưa kịp chào đời, thì rẻ mạt đến đáng buồn.

Tôi dùng tiền đó để chi trả cho ca phẫu thuật và giai đoạn hồi phục.

Phần còn lại, tôi quyết định.

Tôi phải rời khỏi nơi này.

Rời khỏi thành phố bị ám bởi cái bóng của Tạ Lâm Xuyên.

Rời khỏi ánh mắt thương hại hoặc mỉa mai của người đời.

Quan trọng nhất — rời khỏi con người nhu nhược từng đặt toàn bộ hy vọng sống vào một người đàn ông – Tô Tuệ của quá khứ.

Tôi làm thủ tục rời đi nhanh nhất có thể. Không nói với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ ở quê nhà — những người luôn nghĩ rằng tôi sống trong nhung lụa sau khi gả vào hào môn. Tôi thậm chí thay hết thông tin liên lạc.

Tại phòng chờ sân bay, ngoài ô kính lớn, những chiếc máy bay lên xuống không ngừng.

Tôi cầm trên tay tấm vé bay đến một quốc gia nhỏ ở châu Âu, nơi nổi tiếng với nghệ thuật và thiết kế.

Trong túi tôi, là giấy báo trúng tuyển một khóa học thiết kế trang sức ngắn hạn. Đó là lớp học cơ bản, chẳng mấy ai để ý — nhưng với tôi, đó là một sự khởi đầu.

Loa phát thanh vang lên thông báo lên máy bay.

Tôi đứng dậy, nhìn lại thành phố này một lần cuối — nơi từng gom góp tất cả yêu – hận – si – mê của tôi.

Tạm biệt.

Tạ Lâm Xuyên.

Tạm biệt.

Tô Tuệ ngu ngốc của quá khứ…

Khi máy bay lao thẳng lên bầu trời, tôi nhắm mắt lại.

Nước mắt rơi xuống, không một âm thanh.

Nhưng lần này, không phải vì anh ta.

Mà là cho quá khứ đã hoàn toàn chết đi. Và cho… tương lai mờ mịt phía trước mà tôi buộc phải bước tiếp một mình.

Ba năm sau.

Zurich, cuối thu.

Tại sảnh tiệc của khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố, một buổi đấu giá trang sức danh giá đang diễn ra.

Ánh đèn pha lê lấp lánh chiếu rọi muôn vạn tia sáng, mùi nước hoa cao cấp, xì gà và đồng tiền lặng lẽ lan tỏa trong không khí.

Giới thượng lưu quý tộc lâu đời lẫn giới tinh anh công nghệ mới nổi đều tụ hội tại đây.

Tôi ngồi ở hàng ghế phía sau, khoác lên mình chiếc đầm nhung đen được cắt may tinh xảo, tóc búi cao để lộ chiếc cổ thon dài.

Gương mặt trang điểm nhã nhặn, vừa đủ che đi quầng thâm nơi đáy mắt, cũng vừa đủ tôn lên khí chất điềm tĩnh và có chút xa cách.

Ba năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ.

Từ một kẻ ngoại đạo đến cầm bút còn run rẩy, tôi chật vật trụ lại được trong ngành thiết kế trang sức khốc liệt. Những khó khăn đã trải qua – người ngoài vĩnh viễn không thể hiểu.

Tôi từng rửa hàng đống bát đĩa cao như núi trong nhà hàng, từng thức trắng hàng trăm đêm trong xưởng nhỏ, từng bị nhà thiết kế chính mắng đến khóc, từng bị khách hàng kiêu ngạo làm khó vô lý.

Thứ duy nhất níu tôi lại chính là hận thù không nguôi, cùng với niềm tin cứng đầu: tôi nhất định phải sống tiếp, sống ra dáng một con người.

Tôi lập ra studio nhỏ của riêng mình, đặt tên là Sui Grain — nghĩa là “Hạt Lúa”.

Nhỏ bé, không nổi bật, nhưng ẩn chứa sức sống nguyên sơ.

Phong cách thiết kế cũng như tên gọi ấy: từ chối sự cầu kỳ, tập trung khai thác cảm hứng từ khoáng vật tự nhiên và đường nét của sự sống, dùng những chất liệu giản dị nhất để thể hiện sức sống và sự bền bỉ sâu xa.

Không ngờ, trong giới sưu tầm cá tính, cái tên ấy lại dần có tiếng vang.

Tác phẩm của tôi được chọn đấu giá lần này là một bộ trang sức gồm ghim cài và khuyên tai mang tên “Mưa ăn mòn”, làm từ hắc ngọc opal và hợp kim titan.

Cảm hứng đến từ cơn mưa băng giá ba năm trước — màu sắc huyền ảo biến ảo của hắc opal như dải cầu vồng bị nghiền nát trong cơn mưa lớn, còn những đường nét sắc lạnh của titan tượng trưng cho lớp đá lộ ra sau cơn trút nước – thô ráp, sứt mẻ nhưng vẫn kiên cường đứng vững.

Tác phẩm được xếp ở phần giữa phiên đấu giá — không phải vị trí nổi bật.

Người dẫn chương trình giới thiệu lưu loát bằng tiếng Anh, phản ứng của khán giả dưới khán đài khá nhạt nhẽo.

Phong cách ấy thật sự không hợp với những buổi đấu giá chuộng lộng lẫy và thương hiệu đắt đỏ như thế này.

Giá khởi điểm không cao: 20.000 euro.

Vài người giơ bảng cho có lệ, giá chậm rãi tăng đến 35.000.

Tôi im lặng quan sát, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, nhưng tâm trạng tương đối bình ổn. Được chọn đem đấu giá đã là một sự công nhận, giá bao nhiêu không còn quá quan trọng.

“Ba mươi lăm nghìn euro, lần thứ nhất…” Người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược.

Đúng lúc đó, lối vào đại sảnh bỗng xuất hiện một sự xáo động nhẹ.

Vài vệ sĩ mặc vest đen, vóc dáng vạm vỡ, lặng lẽ tách đám đông tạo ra một lối đi thẳng tắp.

Một người đàn ông bước vào.

Bộ vest cashmere màu xám đậm vừa vặn ôm lấy bờ vai rộng và vòng eo săn chắc.

Tóc chải gọn gàng để lộ vầng trán cao, hàng chân mày sắc nét. Sóng mũi cao, môi mím chặt, đường viền quai hàm cắt gọt như dao khắc đá lạnh lùng.

Gương mặt anh ta vô biểu cảm, ánh mắt sâu hút không đáy như mặt hồ băng mùa đông.

Chỉ một cái liếc mắt bình thản lướt qua khán phòng cũng đủ tạo ra một luồng khí áp đáng sợ vô hình.

Như thể cả đại sảnh vốn ồn ào cũng lặng đi đôi phần chỉ vì sự xuất hiện của anh ta.

Thời gian như đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy.

Máu trong người tôi như đông đặc. Mọi âm thanh quanh tôi tan biến.

Tôi siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến đau buốt — một cơn đau sắc lẻm nhưng cần thiết, giúp tôi không gục ngã.