Chương 6 - Viên Ngọc Chuyển Vận Và Sự Trả Thù

Quay lại chương 1 :

10

Tôi biết Thành Tử là người hiểu chuyện, sẽ không dễ dàng bị lời gièm pha làm lung lay, nên tôi cũng rất thẳng thắn trả lời:

“Chồng à, là thế này. Em biết mẹ bị bệnh, em đã nói sẽ đi mời lương y trong làng, nhưng mẹ không chịu, cứ bắt em phải tìm trưởng thôn. Anh cũng biết mà, mẹ trước giờ tin trưởng thôn nhất, em không cãi nổi bà ấy.”

Thấy không thể gây chuyện thành công, Miêu Bội vẫn không chịu từ bỏ, chen vào:

“Mẹ chồng cậu không cho thì cậu cũng phải biết tùy tình huống mà xử lý chứ? Bây giờ bà ấy nằm liệt một chỗ rồi, cậu tính sao?”

Nghe xong, Thành Tử trừng mắt nhìn cô ta.

“Miêu Bội, bình thường không phải cậu với Linh Nhi thân lắm sao? Hôm nay sao lại cứ nhằm vào cô ấy nói này nói nọ? Rốt cuộc cậu có ý gì đây? Đây là chuyện trong nhà tôi, không cần người ngoài xen vào. Cậu về đi!”

Bị Thành Tử lạnh giọng đuổi, Miêu Bội hậm hực, bĩu môi nói:

“Ai thèm lo chuyện nhà các người chứ! Cứ mù quáng bênh Linh Nhi đi, rồi sau này mẹ cậu liệt giường luôn, để xem cậu trông cậy vào ai!”

Cô ta vừa dứt lời, tôi liền thẳng tay đẩy cô ta ra cửa.

“Trông cậy vào ai á? Tóm lại là không trông cậy vào cậu. Đến lượt người ngoài như cậu can thiệp vào chuyện vợ chồng tôi chắc?”

Nói xong, tôi đóng sầm cửa, để mặc Miêu Bội tức tối đứng ngoài.

Thành Tử không hề làm theo những gì Miêu Bội mong đợi, không trách cứ tôi.

Ngược lại, anh nói anh hiểu tính mẹ mình, đến lời anh còn không nghe, huống gì là tôi.

Anh còn dặn tôi từ nay phải tránh xa Miêu Bội.

Anh nói ban đầu vốn định để mẹ ở lại trông chừng tôi khi mang thai, ai ngờ giờ lại thành ra tôi phải chăm sóc mẹ.

Anh lo không yên, lần này về rồi thì không đi nữa, sẽ ở nhà luôn.

Nghe xong, tôi mỉm cười hài lòng.

Miêu Bội lại một lần nữa thất bại, vì trong nhà này, tôi vẫn có người đứng về phía mình.

11

Năm tháng sau, bụng tôi và Miêu Bội đều đã lớn vượt mặt.

Rồi lại có tin đồn giật gân về phía Miêu Bội.

Nghe nói thai của cô ta mới năm tháng mà có vẻ sắp… nổ tung luôn rồi.

Thậm chí có người bảo cô ta không phải mang long phụng thai, mà là… sinh tư.

Miêu Bội hớn hở chạy đến trước mặt tôi khoe khoang:

“Linh Nhi à, cậu phải công nhận số tớ đúng là tốt thật đấy! Nghe nói chưa, mẹ chồng với chồng tớ nhìn cái bụng này đều đoán tớ không chỉ mang một cặp long phụng đâu, mà là hai cặp đó!”

Nói xong, cô ta chờ tôi tỏ ra ghen tỵ như cô ta mong.

Nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cái bụng sắp rách toạc của cô ta mà cười nhẹ:

“Long phụng đôi? Chúc mừng cậu nhé.”

“Đã đi khám chưa? Xác định chắc chắn là hai cặp chưa?”

Mang trong người niềm vui bốn đứa con, Miêu Bội chẳng còn tâm trí đâu để hiểu ẩn ý trong câu nói của tôi.

Cô ta vênh váo nói:

“Khám gì mà khám, nhìn bằng mắt thường cũng biết là sinh tư rồi! Cậu nói móc gì đấy hả? À, tớ hiểu rồi, cậu đang ghen tỵ với tớ đúng không!”

Một người sắp không sống được bao lâu nữa, tôi còn tranh cãi với cô ta làm gì.

Tôi chỉ gật đầu, nở nụ cười dịu dàng.

“Ừ, tớ ghen thật. Tớ chỉ mang mỗi đứa con gái gầy gò, còn cậu thì mang bốn đứa. Tớ không ghen sao được?”

Nghe vậy, cô ta càng vênh mặt lên, đắc ý vô cùng.

“Ghen thì có ích gì? Không phải bụng cậu vẫn không tranh khí với bụng tớ à? Đợi tớ sinh xong bốn đứa, cả làng này sẽ phải nhìn tớ bằng con mắt khác.”

Tôi chỉ cười nhạt.

“Ừ, cứ chờ xem.”

12

Từ ngày hôm đó, Miêu Bội đi đâu cũng ngẩng cao đầu, ưỡn bụng rõ to như sợ người ta không biết cô ta đang mang thai bốn đứa con.

Mỗi lần nghe ai khen ngợi, cô ta lại cố tình lôi tôi ra làm vật so sánh.

“Ôi trời ơi, chúc mừng Miêu Bội nha, cứ tưởng là mang long phụng thai đã quá đủ khiến người ta ngưỡng mộ rồi, ai ngờ lại là sinh tư, đúng là niềm vui nhân đôi!”

“Chứ còn gì nữa? Linh Nhi đang mang thai cùng tôi chắc đang ghen tỵ chết đi được. Cô ấy cứ than thở sao số mình không được tốt như tôi.”

Đám các bác gái vây quanh nghe thế thì cười rộ lên.

“Cái con nhỏ Giang Linh Nhi đó sao sánh được với cậu? Có những thứ, ghen tỵ thì cũng đâu có ghen được ra đâu! Cái bụng của mình không chịu cố gắng thì trách ai?”

“Tôi nói chứ, tới lúc hai người cùng sinh con, Thành Tử với mẹ cậu ấy thế nào cũng càng ghét bỏ Giang Linh Nhi, lúc đó đời cô ta còn khổ hơn bây giờ.”

“Đúng đó! Biết đâu sau này Thành Tử còn ly dị cô ta luôn cũng nên!”

Nghe mấy lời này, Miêu Bội trong lòng sung sướng không tả, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra đạo đức giả.

“Ôi trời, được rồi mà, dù sao Linh Nhi cũng là chị em tốt của tôi, mọi người đừng nói cô ấy như vậy nữa.”

Tôi đứng ở gần đó, nghe thấy hết từng câu từng chữ.

Mọi lời lẽ độc ác ấy, tôi đều thu hết vào mắt.

Đúng, tôi không may mắn bằng Miêu Bội — cái “phúc khí” này ai muốn thì cứ giữ lấy.

Tôi chỉ chờ xem đến lúc sinh con, ai mới là người bị tát vào mặt.

Những người phụ nữ đang tâng bốc cô ta kia, liệu đến lúc đó có còn được cười nổi hay không?