Chương 6 - Viên Đá Tình Yêu Bất Ngờ
14
Tôi mang phần bánh ngọt làm dư đi chia cho nhân viên hậu trường.
Hạ Phong đi theo, giúp tôi gói và gửi từng hộp.
Suốt quá trình đó, anh ta luôn tìm cách chọc tôi cười.
Nhưng sau hai lần cố gắng “dán mặt nóng vào mông lạnh”,
anh ta rốt cuộc cũng không tiến thêm nữa.
Dù vậy, trong các hoạt động sau đó,
anh ta vẫn luôn chọn tôi làm bạn đồng hành.
Thái độ của tôi dần dần dịu lại.
Hai ngày nữa trôi qua.
Tổ chương trình lại thông báo:
【Sắp tới sẽ có thí sinh mới gia nhập. Chương trình của chúng ta có cơ chế đào thải.
Các bạn có thể lựa chọn tỏ tình, trao đổi tín vật, hoặc không tham gia.
Người tỏ tình thất bại sẽ bị loại. Người thành công có thể lựa chọn tiếp tục tham gia hoặc nhận tiền rút lui.
Các cặp đôi thành công cũng có quyền lựa chọn: tiếp tục ở lại hoặc rút lui.
Trước khi tỏ tình vào ngày mai, các bạn có thể đổi tín vật trong tay, quyết định chọn tình yêu hay tiền bạc.】
Sau khi nhận được thông báo, tôi ra ngoài đi dạo.
Hạ Phong như thường lệ đi theo sau.
Tôi chầm chậm bước, nghiêng đầu nhìn anh:
“Anh có định đổi tín vật không?”
Anh ta lắc đầu:
“Tất nhiên là không. Từ đầu đến cuối, tôi luôn rất kiên định.”
Nghe câu trả lời ấy
“Tối mai mình đi leo núi nhé?”
Tôi cụp mắt cười:
“Hồi trước anh nói rất muốn đi, giờ còn muốn không?”
Hạ Phong thoải mái đáp:
“Đương nhiên, mình cùng đi.”
Tôi hài lòng gật đầu, tung tăng chạy xa một đoạn:
“Mai gặp lại!”
Chưa kịp vào nhà, một lực kéo mạnh đột ngột giật tôi về phía sau,
ép sát tôi vào tường.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Lâm.
“Cố tiên sinh, anh làm gì vậy?”
Giọng tôi run run, cố tránh hơi thở áp sát của anh ta.
Anh ta giữ chặt cổ tay tôi, lòng bàn tay nóng hừng hực.
“Nghe nói cô đã nghe hết đoạn trò chuyện của chúng tôi.
Cô tiếp cận Hạ Phong là có mục đích gì?”
Tôi mím môi không đáp, nhìn anh ta đầy sợ hãi:
“Có gì thì đứng xa một chút, rồi nói chuyện được không?”
Cố Lâm cúi đầu nhìn tôi rất lâu,
rồi chợt nở nụ cười lạnh:
“Không được.”
Nói xong, anh ta cúi sát xuống tai tôi.
“Chát”—tôi tát anh ta một cái.
Tôi run rẩy, dựa vào tường trượt xuống,
khàn giọng, mang theo tiếng khóc:
“Đừng đánh tôi…”
Trong ánh mắt anh ta lóe lên vẻ kinh ngạc.
Tôi ôm đầu, cuộn tròn người lại.
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả những khán giả đang hóng cảnh “tổng tài cưỡng hôn” đều câm nín.
【Tôi hiểu vì sao cô ấy lại chọn Hạ Phong rồi.】
【Đối với cô ấy, Cố Lâm quá đáng sợ.】
【Trời đất, tôi đúng là độc mồm, lúc nãy còn thấy kích thích…】
【Biến đi Cố Lâm ông tưởng ông đẹp trai là muốn làm gì cũng được à?】
【Buồn nôn thật sự, người ta đã nói rõ là có ám ảnh rồi mà còn cố tình dọa.】
【Không trách sao cứ thấy cô ấy gặp anh ta là như chuột thấy mèo.】
【Nhưng… tại sao cô ấy lại không chọn Hà Thanh Lâm?】
【Ờ ha… khó hiểu thật.】
Một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm được khoác lên người tôi.
“Là tôi nghĩ sai, tùy tiện thử lòng em.”
“Anh…”
Cố Lâm dường như không quen xin lỗi,
nói đến nửa chừng thì nuốt ngược lời vào bụng.
Tôi lắc đầu:
“Không sao. Tôi không có ác ý với Hạ Phong, sau này cũng sẽ không dính dáng gì tới các anh.
Nhà các anh to, quyền lớn, tôi mà làm gì cũng chỉ như trứng chọi đá.”
15
“Anh có thể bù đắp.”
“Không cần đâu, để tôi tự mình tiêu hóa cảm xúc một chút, sẽ ổn nhanh thôi.”
“Xin lỗi.”
“……”
Anh ta buộc phải rời đi.
Tôi ngồi mãi đến khi trời đổi màu.
Lúc đứng dậy, tôi chậm rãi vươn vai, tiện tay vắt áo khoác lên chiếc ghế ven đường.
Quay lại sảnh lớn trong trạng thái mơ màng, hình như chẳng còn ai nữa.
Hà Thanh Lâm duỗi người ngồi dậy: “Sao giờ mới về?”
Tôi lơ đễnh đáp: “Không có gì, cảnh đẹp quá nên nán lại lâu hơn chút.”
Anh ta chậc một tiếng: “Bị bắt nạt rồi hả?”
Ngay khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi tuôn xuống từng giọt to, nhưng miệng vẫn cố chấp: “Không có mà.”
Anh ta lê dép đi tới, trực tiếp ôm chầm lấy tôi: “Thôi nào, đừng cố gồng nữa.”
Một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng trong mũi.
Trầm hương…
Tôi lơ đãng phân biệt mùi hương, chỉ một lúc thôi, đã giơ tay đẩy anh ta ra:
“Hà Thanh Lâm thật ra ngay lần đầu gặp anh, em đã thấy quen quen. Anh từng đổi tên đúng không?”
Bàn tay đang đặt trên tay tôi bỗng khựng lại.
Tôi dùng giọng chắc nịch, gọi ra cái tên khác của anh ta:
“Hà Yến?”
【Gì thế này, sao cô ấy lại biết?】
【Hình như thật rồi, nhìn phản ứng của Hà Thanh Lâm đi.】
【Chương trình này đúng là có gì đó, tôi kể cho mọi người nghe, năm xưa trong vụ bắt nạt ở Nhất Trung Cẩm Thành, ngoài Hạ Vũ còn có con trai của cậu nhà Hạ Vũ—Hà Yến.】
【Trời ơi, bảo sao người hướng nội không nên ra khỏi nhà.】
【Thế giới này toàn ác ý, toàn là nhắm vào Lộc Lộ.】
【Tôi nằm mơ cũng không nghĩ trùng hợp đến vậy.】
【Bảo sao Lộc Lộ luôn lạnh nhạt với Hà Thanh Lâm thì ra là vậy…】
Tôi cười lạnh, lau nước mắt: “Thì ra là vậy, bảo sao.”
Lên đến tầng hai, tôi ngoái đầu nhìn xuống, anh ta vẫn cúi đầu, không nói gì.
Nếu không có anh ta, có lẽ tôi cũng không tham gia chương trình này.
Bao nhiêu chiêu trò quen thuộc, năm đó anh ta phối hợp với Hạ Vũ, một người phụ trách bắt nạt, một người đóng vai cứu tinh, cuối cùng suýt nữa đẩy tôi xuống vực.
Thì ra là người cũ quen mặt!
Bảo sao đạo diễn chọn tôi.
Hôm sau, tôi thẳng thắn tìm đến nhân viên chương trình, không chút do dự:
“Tôi muốn đổi tín vật.”
Nhân viên chẳng hỏi gì, trực tiếp đưa tôi chiếc tín vật bằng vàng.
Chắc họ cũng biết, sau khi quan hệ giữa đạo diễn và Cố Lâm bị lộ, nếu giờ còn không đổi thì chương trình sẽ mất sạch uy tín.
Ngày 19 tháng 8, trời nắng.
Kiếp trước Hạ Phong từng leo núi với Lâm Uyển.
Sau khi tôi bị loại, họ thành đôi.
Không rõ lúc leo núi đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ nhớ là trời chẳng nắng được bao lâu.
Bất ngờ đổ mưa lớn.
Tôi chuẩn bị vật dụng chu đáo nhất có thể.
Suốt đường đi theo sau Hạ Phong, thể lực anh ta rất tốt, vừa đi vừa nói cười, thỉnh thoảng còn động viên tôi, xách balo giúp tôi.
Đến lưng chừng núi, trời bắt đầu âm u.
Hạt mưa to như hạt đậu không kịp chuẩn bị gì, đập thẳng xuống tay tôi.
Mưa lớn kèm sấm chớp dồn dập.
Tôi bung ô: “Sấm to rồi, đứng dưới cây không an toàn, mình tìm chỗ trú đã.”
Đọ.c full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn!
Chưa kịp bước đi, Hạ Phong bỗng nắm chặt tay tôi: “Đừng đi!”
Giọng anh ta run rẩy, ngồi thụp xuống, mặt trắng bệch xen lẫn bực bội.
Tôi lờ mờ hiểu ra—anh ta sợ thời tiết cực đoan?
Ngay lúc anh ta có biểu hiện lạ, cameraman đã chủ động tắt máy: “Lộc Lộ, cô trông Hạ thiếu giùm tôi, tôi đi tìm chỗ nghỉ.”
Tôi gật đầu, ngồi xuống hỏi:
“Hạ Phong, anh nghe rõ tôi nói không?”
Anh ta thở gấp, hoảng loạn ôm chặt lấy tôi: “Cho tôi dựa một lát, làm ơn.”
Tôi không vùng vẫy.
Mặc cho anh ta cúi xuống hít hà bên cổ.
Anh ta ngẩng đầu, muốn hôn tôi.
Tôi chỉ kịp né đi một chút.
Nụ hôn rơi trên má tôi: “Lộc Lộ…”
Chiếc ô không trụ nổi, mưa xối xuống người chúng tôi.
Khi cơn mưa dần dứt, tôi đã bị anh ta ghì chặt trong lòng, không thể cử động.
Nếu không có tiếng bước chân cắt ngang, e là bàn tay đặt sau gáy tôi đã khiến tôi mất hết tự do.
Tôi gỡ tay anh ta ra, nhưng không thoát nổi bàn tay đang đan chặt năm ngón cùng tôi.
Anh ta siết rất chặt, không chịu buông:
“Lộc Lộ, anh thích em, mình có thể đổi tín vật không?”
Nước mưa theo trán chảy xuống.
Cameraman vội bật máy quay.
Mọi người đều nhìn thấy Hạ Phong lấy hộp ra, mở nắp.
Bên trong là viên hồng ngọc anh ta dùng để đổi.
Tôi im lặng, lấy hộp của mình ra:
“Xin lỗi.”
Một chiếc huy hiệu tròn bằng vàng lộ diện.
Gương mặt Hạ Phong từ chờ mong chuyển sang sững sờ, hít sâu một hơi, giọng trầm xuống:
“Em đang đùa giỡn tôi?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, không chút cảm xúc:
“Không, tôi chỉ nghe thấy đoạn đối thoại đánh cược của các người thôi. Trong túi anh chắc còn một cái hộp nữa nhỉ? Chương trình này vốn không công bằng, vì có người nhà của các anh nhúng tay.”
Anh ta theo phản xạ đưa tay che túi.
Dây dưa lâu vậy, tôi chờ chính là giây phút này.
Tôi cũng bị kéo vào cuộc chơi, nhưng cuối cùng đã tự thoát ra.
“Một triệu nhớ chuyển cho tôi.”
Tôi buông câu đó rồi quay người xuống núi.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Hạ Phong vượt qua tôi một đoạn, rồi đột ngột quay lại, túm lấy cổ tay tôi:
“Cho em một cơ hội nữa, hối hận đi, được không?”
Tôi không giãy, chỉ khẽ nói:
“Tôi không chơi nổi mấy trò của các người, không hợp thì không hợp thôi.”
Đuôi mắt Hạ Phong đỏ ửng, nói liều:
“Em vẫn thích anh mà đúng không? Nếu em không có cảm giác an toàn, mình kết hôn cũng được!”
Gì đây, làm như tôi phụ lòng anh ta lắm vậy?
Tôi lắc đầu:
“Anh chỉ vì cơn hoảng loạn ban nãy mà quá phụ thuộc vào tôi, đi khám bác sĩ tâm lý là được, đừng hứa hẹn linh tinh với con gái.”
Hy vọng trong mắt anh ta bị lời tôi dập tắt, anh ta bình tĩnh lại giải thích:
“Anh thực sự nghiêm túc, nói với họ là cược, chỉ vì quá chắc chắn em thích anh nên mới chủ quan, anh không có ý lấy em ra đùa giỡn.”
“Ừm.”
Tôi rút tay ra:
“Đời thực không phải cổ tích. Người lớn phải hiểu, không phải cứ xin lỗi là được tha thứ. Huống hồ anh chưa từng nói lời xin lỗi với tôi.”
Tôi bước đi vội vàng.
Không phải vì sợ ai, mà vì còn chuyện gấp—chuyển hóa lưu lượng thành tiền!
Tôi cầm điện thoại, gọi lại cho biên tập, nghe tin bản quyền sách sắp được bán.
Ngay sau đó, tài khoản ẩm thực cũng có hàng loạt nhãn hàng lớn liên hệ đặt quảng cáo.
Không chỉ sách của tôi bắt đầu sinh lợi,
Lượng fan và lượt truy cập cũng tăng vọt.
Giải thưởng—tôi đã cầm trong tay!
Lưu lượng và cơ hội—tôi cũng nắm được!
Sau đó Hạ Phong gọi điện cho tôi.
Tôi nghe xong màn tỏ tình dài lê thê của anh ta,
Bịt mũi, dè dặt hỏi:
“Các anh lại lấy tôi ra đánh cược à?”
Một câu thôi khiến anh ta câm lặng.
Cái từng là lưỡi dao anh ta đâm vào tôi,
Giờ lại là tấm khiên bảo vệ tôi.
Người chưa từng trao chân thành,
Sao xứng đáng nhận lại thật lòng?
Tất cả bọn họ,
Tôi không cần ra tay báo thù nữa.
Netizen sẽ thay tôi xông pha chiến trận.
Dù là Tô Dao Dao không biết điều,
Hay Lâm Uyển ám chỉ bóng gió,
Hay Cố Lâm tự cho là đúng,
Cả Hà Thanh Lâm từng bắt nạt tôi.
Nụ hôn chạm nhẹ ấy kết thúc mọi chuyện.
Việc làm của Hạ Phong và Hạ Vũ bị bóc trần, hai kẻ mất đạo đức khiến danh tiếng nhà họ Hạ sụp đổ.
Uy tín nhân vật lao dốc kéo theo hình ảnh gia tộc xuống theo, ảnh hưởng trực tiếp đến công ty dược của họ.
Tô Dao Dao cũng vì công ty gặp chuyện mà tuyên bố phá sản.
Lâm Uyển bị chặn đường chuyển từ người mẫu sang diễn viên.
Đọ.c full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn!
Cố Lâm bị lưu lượng phản phệ, chương trình lộ dối trá, mùa hai vô vọng.
Hà Thanh Lâm trước khi lặng lẽ ra nước ngoài, còn gọi cho tôi, giọng nặng tình:
“Lỗi lầm tuổi trẻ, anh đã hối hận từ lâu rồi. Mời em tham gia chương trình, là vì muốn xin em một cơ hội. Khi đó anh bắt nạt em, chỉ vì không hiểu rõ lòng mình. Anh còn nhỏ, tính cách lại gượng gạo. Tất cả mọi người đều bắt nạt em, khiến anh không dám đối mặt với bản thân, rồi trở nên xấu xí.”
Khi anh ta gọi, tôi đang livestream dạy nấu ăn.
Lời xin lỗi giả tạo của anh ta lập tức bị netizen ném đá lên hot search, lại mang về cho tôi một làn sóng lưu lượng mới.
Nhà họ Hà không ngờ, Hà Thanh Lâm trước khi đi vẫn kịp kéo nhà mình xuống nước một cú. Nghe đâu ông cụ tức đến phát bệnh.
Lúc đầu Hạ Phong còn định canh trước nhà tôi.
Kết quả, tôi đâu có ở nhà.
Một triệu chuyển vào tài khoản, mua căn nhà mới cũng dư sức.
Mỗi người bọn họ đều gặp vận rủi.
Chỉ riêng tôi, ánh nắng rực rỡ.
(Hết)