Chương 8 - Viên Đá Mất Tích

14

Sáng hôm sau, tôi rời đi mà không nói lời nào.

Kể từ ngày hôm đó, tôi và cậu ấy lại cắt đứt liên lạc.

Trong kỳ nghỉ, tôi bận rộn làm thêm để lo tiền sinh hoạt cho học kỳ tới.

May mắn là thành tích học tập tốt, nên có thể chọn việc gia sư — nhẹ nhàng hơn nhiều.

Ít nhất là không phải dãi nắng dầm mưa ngoài đường.

Vận khí cũng tốt, học sinh tôi gặp thông minh, nói cái gì là hiểu cái đó.

Buổi học cuối cùng kết thúc, học sinh níu lấy tay áo tôi.

“Cô Chúc, lát nữa anh họ con tới đón, cô có muốn gặp ảnh không?”

Tôi bật cười:

“Sao con còn nhỏ mà đã biết mai mối rồi thế.”

Cậu bé bĩu môi:

“Vì con quý cô nên mới giới thiệu chứ bộ.”

“Anh họ con giỏi lắm, là sinh viên Đại học Kinh Bắc đó!”

“Ồ?” Tôi bắt đầu thấy tò mò.

“Anh con tên gì? Biết đâu cô từng gặp.”

Cậu nhóc ghé tai tôi, nhỏ giọng đầy thần bí:

“Trình Vọng.”

Nụ cười trên môi tôi lập tức cứng lại.

Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng, vội vàng từ chối:

“Cảm ơn con, nhưng cô còn có việc, cô về trước nhé.”

Rời khỏi nhà học sinh, chẳng hiểu sao tôi lại trốn ở khúc quẹo đầu đường.

Không ngoài dự đoán, chưa đầy năm phút sau, một chiếc xe màu đen dừng ngay trước cổng nhà.

Có người bước xuống xe — ánh mắt tôi khựng lại.

Đúng là Trình Vọng.

Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp cũng bước xuống theo.

Không rõ họ đang nói gì, Trình Vọng nghiêng đầu lắng nghe, khoé miệng còn nở nụ cười rất quen thuộc.

Cho đến khi họ vào nhà rồi lâu sau vẫn chưa ra, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây chẳng phải chính là điều tôi mong muốn sao?

Ừ, đáng lẽ phải vui chứ, cuối cùng tôi cũng toại nguyện rồi mà.

15

Sau khi vào năm học mới, tôi cố gắng khiến mình bận rộn hơn.

Thế nhưng thi thoảng lại bất giác nhớ đến Trình Vọng.

Còn nhớ đến cả nụ hôn mơ màng nửa say nửa tỉnh hôm đó trong chuyến du lịch.

Tưởng rằng chỉ một phút xao lòng thôi, đổi lại sẽ là một tương lai không còn nuối tiếc.

Vậy mà khoảnh khắc ấy cứ mãi hiện lên trong đầu, không xua đi được.

Cứ lặp đi lặp lại như đang nhắc tôi — từng có một thời khắc đẹp như thế.

Sau chuyến đi đó, dì cũng không còn liên lạc với tôi nữa.

Dì đã giữ đúng lời hứa, không để Trình Vọng tìm đến tôi.

Nhưng tôi hiểu, với lời tôi đã nói ra ngày ấy — dù không ai cấm, Trình Vọng cũng sẽ không tới nữa.

Ngày qua ngày cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Khi đủ bận rộn, dường như tôi cũng ít nhớ đến cậu ấy hơn.

Cho đến ngày sinh nhật, tôi tự mua một chiếc bánh nhỏ, đang trên đường về ký túc xá.

Bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ.

“Xin chào, có phải cô là Chúc Dư không ạ?”

Tôi nghi hoặc đáp lại:

“Vâng, tôi là. Có chuyện gì ạ?”

Đầu dây bên kia ngập ngừng một chút:

“Chúng tôi gọi từ bệnh viện trung tâm.”

“Vừa có một ca tai nạn giao thông được đưa tới, người đó để tên bạn là người liên lạc khẩn cấp.”

“Cậu ấy tên là Trình Vọng.”

Chiếc bánh sinh nhật trên tay rơi thẳng xuống đất.

Tôi siết chặt điện thoại, giọng run rẩy:

“Anh vừa nói… tên gì cơ?”

“Trình Vọng.”

16

Một năm sau.

Tôi đang ngồi đọc sách trong phòng tự học thì nhận được cuộc gọi.

Bạn cùng phòng trêu chọc:

“Bạn trai à?”

Tôi đáp khẽ:

“Ừ.”

Rồi vội vã dọn sách vở nhét vào cặp.

Ra đến hành lang, tôi mới bấm nút nghe máy.

Đầu dây bên kia giọng thản nhiên:

“Sao mãi mới nghe máy vậy?”

“Đang bận gì thế? Đừng nói lại có đàn anh nào cạnh cậu nhé?”

“Tôi đang đọc sách ở phòng tự học.”

Tôi trả lời thật.

Cậu ấy bắt đầu luyên thuyên mấy chuyện không đầu không cuối.

Tôi lúc thì đáp, lúc thì chỉ im lặng lắng nghe.

Đến phút thứ năm, cậu ấy bỗng bật cười.

Rồi gọi tên tôi:

“Chúc Dư, quay lại đi.”

Tôi xoay người lại — người ở đầu dây bên kia đang đứng ngay trước mắt tôi.

Cậu ấy dang rộng hai tay, tôi lập tức chạy tới ôm chầm lấy.

Vừa ôm lấy cậu ấy, tôi nghẹn ngào gọi tên:

“Trình Vọng? Sao cậu lại tới đây?”

“Lần trước chẳng phải bảo đang bận làm thí nghiệm, không có thời gian sao?”

Cậu ấy cười khẽ:

“Nhớ cậu nên đến thăm.”

“Với lại, hôm nay là sinh nhật cậu, cũng là ngày kỷ niệm — sao tôi có thể không đến được.”

Trí nhớ tôi bất chợt tua lại một năm trước.

Sau khi nhận được cuộc gọi đó, tôi hoảng loạn tột độ.

Trên đường đến bệnh viện, tôi gọi cho dì.

Dì cũng cuống lắm, nhưng vẫn cố an ủi tôi nhẹ nhàng, bảo đừng lo, dì sẽ đặt vé sớm nhất để bay tới.

Đến bệnh viện, tôi vội vã chạy vào khu nội trú, hỏi y tá rồi tìm được người tôi cần tìm.

Người mà trong ấn tượng luôn ngông nghênh bất cần — giờ lại nằm yên lặng trên giường bệnh.

Tôi bỗng không thốt nổi một lời, nước mắt tuôn ào ào.

Không biết bao lâu sau, cậu ấy đưa tay lên, lau nước mắt cho tôi.

Giọng yếu ớt nhưng vẫn mang theo nụ cười:

“Khóc gì chứ, tôi chưa chết mà.”

Tôi lập tức chạy đi tìm bác sĩ.

Mới biết cậu ấy chỉ bị thương ở chân, không nghiêm trọng.

Tôi ngồi im bên giường chờ dì tới.

Cậu ấy nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, cậu ấy lên tiếng:

“Chúc Dư, cậu biết lúc tai nạn xảy ra tôi nghĩ gì không?”

Tôi không đáp, cậu ấy vẫn tự nói tiếp:

“Tôi nghĩ… đời này chưa từng được yêu cậu, tiếc thật.”

“Thật ra hôm đó tôi cũng định đến tìm cậu. Tôi muốn thử lại một lần nữa.”

“Tôi thật sự không cam lòng. Cậu đâu phải từ chối vì tôi không đủ tốt…”

“Cậu là vì bản thân cậu, mới đẩy tôi ra.”

“Nhưng những điều cậu lo lắng, với tôi đều không thành vấn đề.”

“Chúng ta thật sự… không có một chút cơ hội nào sao?”

Tôi vẫn im lặng.

Thời gian trôi qua ánh sáng kỳ vọng trong mắt cậu ấy dần dần tắt lịm.

Sau đó cậu nhắm mắt:

“Cậu đi đi, coi như tôi chưa từng đến.”

“Lát nữa mẹ tôi tới, tôi tự gọi cho bà.”

Nghĩ đến khoảnh khắc lúc bắt máy với tâm trạng tuyệt vọng ấy, tôi bỗng có thêm dũng khí.

Chậm rãi, nhưng kiên định, tôi nắm lấy tay cậu ấy.

Cậu ấy mở bừng mắt, ánh nhìn chẳng che giấu nổi niềm vui.

Nhưng vẫn chưa dám chắc:

“Cậu suy nghĩ kỹ chưa? Không hối hận đấy chứ?”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Rồi. Không hối hận.”

Lời vừa dứt, âm thanh giày cao gót vang lên từ ngoài hành lang.

Tôi vội rút tay khỏi tay Trình Vọng, nhưng cậu ấy nắm chặt quá, không rút được.

Dì vừa vào, thấy tay hai đứa đan chặt, liền cười tủm tỉm gõ đầu Trình Vọng:

“Cuối cùng cũng làm được. Không hổ là con trai mẹ.”

17

Ký ức tan đi, Trình Vọng đang mân mê ngón tay tôi.

Tôi cau mày, nghiến răng nói:

“Sờ cái gì mà sờ, biến thái à?”

Nhưng cậu ấy lại nghiêm túc:

“Tôi cảm thấy… chỗ này hình như thiếu một chiếc nhẫn.”

Dứt lời, cậu ấy móc một thứ từ túi ra, nhanh chóng đeo vào ngón tay tôi.

Sau đó nhìn chăm chú, cực kỳ nghiêm túc:

“Cậu đeo chiếc nhẫn này — rất đẹp.”

“Lần này cũng là… lời thật lòng đấy.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)