Chương 90 - Vị Thám Tử Ngạo Nghễ - Sổ Tay Suy Luận I
“Phải ha.” Mặc dù ngữ điệu của đối phương là chế giễu, nhưng Edison cũng chẳng hề để tâm. Anh ấy cười khổ, dùng giọng điệu nịnh nọt hỏi: “Vậy, cậu cảm thấy nó phải nên như thế nào?”
“Ừm. Tôi nghĩ á,” ngữ điệu người đó nói chuyện rõ ràng là thêm phần kiêu ngạo và đắc ý, đồng thời pha lẫn một chút thất vọng, “kế hoạch của Ác Quỷ thật ra cũng không khó lý giải. Chỉ là hắn chạy qua buồng giam ở bên cạnh trước, đợi đến khi giám ngục đi tuần tra phòng giam phát hiện bên trong không có người, chạy đi báo cáo, thì hắn lại lập tức quay về phòng giam ban đầu. Chính là như vậy đó, hắn không hề trốn khỏi trại tạm giam, mà chỉ đổi sang một buồng giam khác để trốn thôi, haha.”
“Ừm, rất có lý.” Hình như Edison đã tự có lời giải đáp, sau đó thì bắt đầu cười lớn thành tiếng.
Mà việc này lại khiến người kia có chút bất ngờ, tiếng cười đột ngột dừng lại ngay khúc đó: “Cậu cười gì vậy?”
“Không có.” Edison đưa hai tay ra, tỏ vẻ khâm phục, “tôi cảm thấy suy luận của cậu hoàn toàn chính xác mà. Có điều, tôi vẫn còn một điểm chưa rõ, làm thế nào mà Ác Quỷ có thể dễ dàng thay đổi giữa hai buồng giam được chứ, muốn phá khóa phòng giam, thì cũng đâu phải là chuyện dễ dàng đâu.”
“Chỉ cần có chìa khóa là có thể dễ dàng làm đc thôi mà. Nếu như Ác Quỷ đã có đồng bọn, vậy rất có thể đồng bọn của hắn đã lén đưa chìa khóa cho hắn.”
“Không sai.” Edison búng ngón tay một cái “tách”, một nụ cười lướt qua nơi khóe miệng anh ấy.
Nụ cười mỉm đó dường như khiến người kia không được thoải mái lắm, cậu ta lại hỏi: “Rốt cuộc là cậu cười gì thế?”
“Bởi vì, tôi cũng giống như cậu, đã tìm ra được đáp án rồi.”
Đối phương sững người: “Đáp án gì?”
“Chính là đáp án mà cậu nói với tôi đó.” Edison vươn vai một cái, “a, ngồi cả một đêm, cuối cùng cũng không lãng phí thời gian của tôi.” Sau đó anh ấy lắc đầu qua trái qua phải, thả lỏng hai bả vai cứng khừ, giống như một võ sĩ quyền anh sắp sửa lên sàn đấu. Đối diện với anh ấy, chính là cái người ở bên ngoài phòng giam.
Đột nhiên, nụ cười biến mất trên gương mặt anh ấy, thay vào đó là một biểu cảm lạnh như băng.
Edison nói một cách lạnh lùng: “Đáp án của cậu đó là Ác Quỷ sử dụng buồng giam bên cạnh để tạo ra vụ mất tích bí ẩn. Còn đáp án của tôi đó là, đồng bọn của Ác Quỷ... chính là cậu!”
“Ồ?” biểu cảm của người đó không hề kinh ngạc, ngược lại lại có vẻ khá hài lòng.
Cậu ta lại bước lại dưới ánh trăng, chiếc cằm lộ ra, đường nét nhẵn nhụi tỏa ra thứ ánh sáng kì lạ, giống như chiếc áo mà cậu ta mặc không phải là đồng phục cảnh sát, mà là chiếc áo choàng bồng bềnh của thiên sứ. Còn phần từ mũi trở lên thì bị vành mũ của chiếc nón cảnh sát che mất, vài sợi tóc mái lưa thưa rũ xuống.
Edison chăm chú nhìn một nửa gương mặt lạnh lùng, một nụ cười lạnh lùng lập tức xuất hiện nơi khóe miệng của người đó, trong màn đêm bao la, nó ẩn hiện nửa trong nửa mờ.
“Cậu chính là đồng bọn của Ác Quỷ nhỉ?” Edison hỏi một cách lạnh lùng.
Người đó thấp giọng cười hai tiếng “hi hi”, âm thanh tuy nhỏ, nhưng hình như lại rất bùng nổ trong sự yên tĩnh của buổi đêm.
“Tôi đã nói mà, quả nhiên cậu rất lợi hại. Nhưng mà, làm sao mà cậu phát hiện ra được thế?”
“Chẳng phải chính cậu đã nói cho tôi biết đấy sao?”
“Ồ? Nói gì chứ?”
Edison trả lời một cách thong thả: “Chẳng phải cậu đã nói đồng bọn của Ác Quỷ đem chìa khóa phòng giam đưa cho hắn sao? Như vậy, đồng bọn của Ác Quỷ chắc chắn phải xâm nhập vào trong trại tạm giam này. Có thể tự do đi lại bên trong trại tạm giam mà không khiến người ta nghi ngờ, ngoại trừ giả dạng làm cảnh sát ra, thì còn có cách nào hay hơn nữa à? Giống như cậu xuất hiện trước mặt tôi này.”
“Ồ. Vậy tại sao cậu cho rằng tôi không phải là cảnh sát thật?”
“Bởi vì cậu biết quá rõ nội tình của vụ án, hơn nữa, cậu đã nói một câu nói khiến cậu lộ ra sơ hở. Ban nãy cậu có nói ngay cửa phòng của Chung Hinh Đồng có để lại một lá bài 9 rô. Tại sao cậu lại biết lá bài đó được để lại chỗ cửa phòng? Ngoài cảnh sát điều tra vụ án ra, chỉ có hung thủ mới biết được việc này, cho nên, cậu đã để lộ ra thân phận của mình rồi.”
“Ây da!” người đó vỗ lên đầu một cách ủ rũ, “đúng là chủ quan quá nên thất bại, quả nhiên đã để cậu vạch trần! Xem ra, sau này tôi phải nói chuyện cẩn thận hơn mới được, nếu không thì sẽ càng nói càng sai mất.”
“Tôi vẫn còn một chuyện chưa rõ. Cậu tự tin như vậy, chạy đến trước mặt tôi để tự chui đầu vào lưới sao?” Edison thấy rất khó hiểu với hành động của người đó, “chỉ cần tôi hét lên một tiếng, tất cả mọi người sẽ chạy vào đây tóm lấy cậu.”
“Cái đó thì chưa chắc.” Giọng điệu của người đó rất bình tĩnh, “không ai có thể bắt được tôi, cậu cũng không thể.”
Nói xong, người đó lại từ từ chìm dần vào bóng đêm, giống như một cái bóng, trở thành một phần của màn đêm.
“Đợi đã, rốt cuộc cậu là ai?” Edison vội hỏi.
Cái người đó dừng lại một chút, sau đó thì móc từ trong túi ra một lá bài tây. Một luồng khí cuộn lên trong không trung ngay lúc đó, lá bài tây bay lên xoay vòng.
Edison túm lấy một cái, lúc ánh mắt rơi xuống trên lá bài, bàn tay khẽ run lên nhè nhẹ.
A bích!
Edison chợt ngẩng đầu lên, trong màn đêm, A bích dường như đã biến mất, chỉ còn lại tiếng cười thần bí và ngạo mạn vang vọng trong sự yên tĩnh lúc nửa đêm.
“Hi hi! Cậu mãi mãi không bắt được tôi đâu!”
“Tên ác độc!” Edison xông ra khỏi phòng giam, chạy đến chỗ cửa và hét lớn với cảnh sát bảo vệ ở bên ngoài, “mau! Mau bắt lấy cái người vừa mới chạy ra khỏi đây!”
Viên cảnh sát đang còn lướt mạng trên bàn làm việc liền chạy đến.
“Là người nào?” viên cảnh sát hỏi với vẻ mặt hoài nghi.
“Chính là cái tên giả mạo cảnh sát vừa mới đi ra khỏi đây đó!” Edison túm lấy cánh cổng sắt rồi ra sức lắc nó, cánh cửa sắt đóng rất chặt.
Viên cảnh sát đó nói với vẻ rất ngạc nhiên: “Ban nãy đâu có ai đi ra ngoài này đâu.”
“Không thể nào! Ban nãy rõ ràng có một tên đóng giả thành cảnh sát bước đến nói chuyện với tôi mà.
“Không phải chứ?” viên cảnh sát đó trợn tròn mắt, “tối hôm nay đâu có ai vào đây đâu. Em xem, cánh cửa sắt ở đây còn đang khóa đây này.” Anh ấy lại lấy chiếc chìa khóa từ trong túi ra rồi lắc lắc, để chứng minh những gì mình nói là thật.
Edison lúc này mới phát hiện, cửa sắt cũng được khóa từ bên trong. Nếu như A bích trốn ra ngoài, làm thế nào có thể khóa được cánh cửa sắt này từ bên trong chứ?
Chẳng lẽ, hắn vẫn còn ở bên trong phòng giam?
Edison gọi mấy viên cảnh sát đến, mọi người bắt đầu lục soát từng phòng giam một. Kết quả nằm ngoài dự đoán.
Bên trong phòng giam trống không, A bích đã biến mất.
Bên trong căn phòng đóng kín, A bích xuất hiện và biến mất giống như không khí vậy.
Thứ để lại cho Edison, chỉ có lá bài tây A bích cùng với tiếng cười ngạo mạn kia của hắn.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”