Chương 30 - Vị Thám Tử Ngạo Nghễ - Sổ Tay Suy Luận I

Đột nhiên âm thanh xuất hiện từ phía sau khiến Chung Hinh Đồng giật mình. Cô quay lại và ngay lập tức đóng rèm cửa khi nhìn thấy người đó tới.

"Trời ơi, vào lúc này mà anh còn đến chỗ em? Không biết bên ngoài có bao nhiêu tay săn ảnh à?"

“Đừng lo, không có ai nhận ra anh đâu.”

Người đàn ông bước vào phòng. Anh ta đeo mặt nạ và kính râm nhưng đã thay một cái mũ khác. Trong căn phòng tối mờ, anh như một bóng đen tách ra khỏi màn đêm.

Anh bước tới máy tính, trang blog hiện lên trên màn hình.

“Người đó không để lại tin nhắn nào nữa à?”

"Ừ. Từ khi yêu cầu 500.000 tệ, không hề để lại lời nhắn nào trên blog nữa."

"Vậy là hắn ta quyết định dừng lại? Có lẽ đúng là phóng viên tên Du Dũng đó! Anh nghe nói anh ta có quan hệ với A Ngân, có phải vậy không?"

Chung Hinh Đồng gật đầu.

"Em đã nói chuyện với A Ngân. Cô ấy cũng thành thật thú nhận rằng trước đây cô ấy đã tiết lộ một số tin với Du Dũng. Tuy nhiên, cô ấy chắc chắn rằng không nói cho anh ta biết chuyện giữa hai chúng ta! Em tin A Ngân, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, cũng không liên quan đến Du Dũng.”

"Sao em có thể chắc chắn như vậy?"

"Bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay! Tất cả những gì Du Dũng muốn chỉ là tiền. Không có thù oán gì với chúng ta. Sau khi anh ta lấy được 500.000, anh ta không có lý do gì để làm tổn hại em nữa. Cho nên chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải do anh ta làm, mà là do tên Ác Quỷ đó làm! Mục tiêu của tên đó không phải là tiền, mà là... mạng sống của em!" Chung Hinh Đồng nói xong, cô bất giác ôm ngực: "Em sợ... Ác Quỷ đó sẽ thật sự giết em!" Giọng nói của cô run rẩy! Khi cô đứng dậy, một áp lực như vô hình đang xé nát tâm hồn cô.

"Đừng sợ. Cảnh sát chẳng phải đã phái người đến bảo vệ em rồi sao? Hơn nữa, chị Mei cũng đã thuê mấy vệ sĩ cho em rồi." Người đàn ông đã tháo kính râm ra, nhưng vẫn đeo mặt nạ để đề phòng tay săn ảnh lén lút chụp mặt thật của anh ta. Anh cố gắng an ủi cô:“Hắn ta không có ba đầu sáu tay…cũng không phải ma, hắn ta chỉ là một kẻ biến thái điên khùng mà thôi!”

"Cho dù là vậy..."

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngày mốt, em còn phải đến trường tiếp tục quay phim đó."

Thực sự không có cách nào để ngăn hắn ta sao? Chung Hinh Đồng mệt mỏi ngồi ở mép giường, sức lực trong cơ thể cô dần dần biến mất.

Ác Quỷ tuyệt đối sẽ không nương tay.

Lúc này, người đàn ông chợt chú ý đến bức ảnh trên tay cô.

“Em lại nhớ đến Tiểu Nhàn nữa à?” Anh đồng cảm hỏi, đưa tay chạm vào tóc cô.

“Ừ… em luôn cảm thấy năm đó em chính là người đã giết chết cô ấy.”

“Em biết đấy, chuyện đó không liên quan đến em.”

“Không!” Chung Hinh Đồng đột nhiên hét lên: “Lúc đó vai diễn rõ ràng đã được quyết định cho Tiểu Nhàn. Nếu không phải vì những tin đồn vô căn cứ và vu khống đó thì hãng phim đã không tạm thời thay đổi diễn viên. Tiểu Nhàn chắc hẳn đã nghĩ rằng em cố tình phỉ báng cô ấy, cho nên mới tự tử.”

Người đàn ông ôm cô vào lòng một cách âu yếm: “Trong giới này là vậy, sẽ không có bạn bè vĩnh viễn. Khi kiếm đủ thì chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi mưu mô này nhé”.

"Ừm."

"Nhưng, nói như vậy, tại sao lúc đó em lại yêu cầu anh làm bằng chứng ngoại phạm? Rõ ràng tối hôm đó anh và em không bàn chuyện quay phim với nhau..."

"Sao hả?" Chung Hinh Đồng ngẩng đầu, trợn to hai mắt, "Anh cho rằng em giết Tiểu Nhàn sao?"

"Đương nhiên là không. Dù sao thì Tiểu Nhàn chết trong phòng kín, chuyện này cảnh sát cũng đã xác nhận... aiz, anh xin lỗi. Anh không phải nghi ngờ em, anh chỉ hỏi vậy thôi."

“Không phải em đã nói với anh rồi sao?” Chung Hinh Đồng lại rơi vào vòng tay của người đàn ông, giọng nói lại trở nên dịu dàng, “Em sợ truyền thông sẽ viết bậy bạ. Anh cũng biết mối quan hệ giữa em và Tiểu Nhàn lúc đó tệ đến mức nào. Trong giới truyền thông khi cô ấy chết nhất định sẽ không buông tha cho em, em sẽ bị coi là kẻ giết người!”

"Được rồi,là anh trách lầm em, em đừng giận nữa."

Người đàn ông ôm cô thật chặt. Có thể thấy mối quan hệ giữa hai người này không đơn giản.

Hai người ôm nhau trong bóng tối mà không nói lời nào. Trong phòng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một luồng khí lạnh lẽo không tan, từng chút một thấm vào mọi ngóc ngách của không gian. Cô cảm thấy hơi thở của cái chết bao quanh mình, quấn chặt lấy cổ cô.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, là một cuộc gọi lạ. Chung Hinh Đồng vừa nhấc máy, cô lập tức run lên.

"Hehehe! Là tôi đây! Ác Quỷ!"

Trời ơi! Sao anh ta lại gọi cuộc điện thoại này? Chung Hinh Đồng không thể hét lên. Cơn đau nhói trong lòng khiến cô không thể hét lên.

"Hôm nay ngọn lửa của Ác Quỷ thế nào? Đáng tiếc không thể thiêu chết cô! Nhưng lần sau cô sẽ không may mắn như vậy đâu!"

Chung Hinh Đồng nắm chặt điện thoại, như cầm một cục than nóng, nắm chặt điện thoại, như cầm một cục than nóng. Người đàn ông trong phòng thấy sắc mặt cô thay đổi, ban đầu là nghi ngờ, sau đó nhận ra điều gì đó, lao tới, giật lấy điện thoại.

"Alo! Alo! Tên khốn này có gan thì ra đây, đừng giả thần giả quỷ!"

Nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy từ lâu.

Còn Ác quỷ vẫn đang tiếp tục tiếng cười ác độc của hắn ở một góc nào đó trong thành phố.