Chương 1 - Vị Hôn Thê Đáng Ghét Của Tiểu Bá Vương

1

Khi ta tới cửa nhà họ Tạ đòi thân, dặm trường gió bụi, áo vá nhiều chỗ, rách tả tơi.

Tạ Sơ nhìn ta, tưởng là kẻ ăn m,ày tới xin cơm, vội đưa bạc muốn ban thưởng.

Ta gãi đầu cười gượng, đưa ra ngọc bội truyền gia giấu trong tay áo.

Chẳng ngờ tử địch của Tạ Sơ mắt nhanh tay lẹ, một phen đoạt lấy ngọc bội, miệng thì ầm ĩ:

“Ố ồ ồ! Thì ra là ngươi! Vị hôn thê từ bé của Tạ Sơ!”

Chớp mắt một cái, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Ai nấy nhìn ta như hổ rình mồi, rồi nhao nhao bàn tán:

“Chính là nàng ta! Vị hôn thê của tiểu bá vương Tạ Sơ, đ,ánh một trận là trấn áp cả kinh thành!”

“Thì ra là nàng! Người từng giữa chốn đông người cưỡng hôn Tạ Sơ để tuyên bố chủ quyền!”

“Trời ạ, nàng chính là nữ nhi nhà đồ tể mà số ch,ó c,ắn mới được đính hôn với Tạ Sơ đó ư?”

Ta nằm mơ cũng chẳng ngờ, ta đã biến mất bao nhiêu năm, danh tiếng tại kinh thành vẫn còn vang dội đến thế.

Năm ta mười tuổi, lão gia nhà họ Tạ đưa ta về kinh, danh nghĩa là để ta và Tạ Sơ bồi dưỡng tình cảm.

Trong năm năm ở Tạ gia ấy, ta cứ tưởng mình và Tạ Sơ cũng coi như là tình sâu nghĩa nặng.

Hắn đi tiện, ta giữ cửa, còn hùng hồn tuyên bố:

“Tạ Sơ là vị hôn phu của ta! Ngoài ta ra, kẻ nào dám nhìn m,ông hắn, ta m,óc m,ắt!”

Hắn ốm không chịu uống thuốc, ta uống nửa bát rồi đổ nửa bát còn lại vào miệng hắn.

Ta trịnh trọng nói: “Ta muốn cùng Tạ Sơ đồng cam cộng khổ!”

Chỉ tiếc thuốc quá đắng, nửa bát vào bụng ta, lại ó,i ra cả một bát lên người hắn.

Hôm đó ta còn ăn một cái giò heo to tướng, chưa tiêu hóa xong đã treo hết lên đầu Tạ Sơ rồi.

Sau này nghe tin ta sắp rời kinh, Tạ Sơ đỏ cả vành mắt.

Ta biết, hắn không nỡ rời xa ta.

Những năm qua lòng ta luôn vương vấn hắn.

Ngay sau khi mãn tang phụ thân, ta lập tức lên đường tìm hắn thành thân.

Từ Tây Bắc tới kinh thành đường sá xa xôi, ta dùng hết tiền lộ phí, phải bán nghệ dọc đường mới tới được nơi.

Vốn định lén lút vào Tạ gia, chẳng ngờ lại đúng hôm họ mở tiệc, vừa vào đã bị đám bằng hữu của Tạ Sơ bắt gặp.

Ba năm không gặp, Tạ Sơ cao lớn hơn xưa, dung mạo lại càng lạnh lùng, như thể không ai có thể với tới.

Ta đón lấy ánh mắt đầy soi xét của hắn, giật lại ngọc bội, trừng mắt nhìn t,ử đ,ịch của Tạ Sơ.

Đồ tiểu hầu gia ă,n ph,ân! Năm xưa bị ta đ,ánh chưa đủ đ,au hay sao! Giờ lại còn la lớn cho mọi người biết!

Tiểu hầu gia đón ánh mắt ta, phe phẩy quạt, cười hả hê: “Có kẻ vui, có kẻ buồn nha~ Tạ Sơ, biểu muội ngươi còn chờ ngươi đề thơ đó, mau lên đi.”

Lúc này ta mới chú ý, bọn họ đang tụ họp ngâm thơ vẽ tranh.

Một mỹ nhân vóc dáng gầy yếu cầm một bức tranh trong tay, vẽ song liên sống động như thật – biểu tượng của uyên ương đôi lứa.

Ta vừa vào thành đã nghe đồn Tạ Sơ cùng biểu muội cầm sắt hòa minh, xứng đôi vô cùng.

Nay gặp tận mắt, quả thật là lời đồn chẳng sai.

Mỹ nhân nhìn ta, đôi mắt đượm nỗi ai o,án, trông đến đáng th,ương.

Ta sờ lên mái tóc bù xù như cỏ dại, chỉ cảm thấy bản thân giống kẻ phá đôi chim uyên ương.

“Tạ Sơ.” Ta quay sang nhìn vị hôn phu, níu lấy tay áo hắn.

Chưa kịp nói gì, “bịch” một tiếng, ta ngã xuống ngất xỉu.

Trong cơn mê man, ta còn nghe tiếng gào to của tên tiểu hầu gia ch,et t,iệt kia:

“Trời ạ! Tạ Sơ, nàng vì ngươi si tình đến ngất luôn rồi!”

2

Tỉnh lại sau cơn mê, lời đồn đã truyền khắp kinh thành, phóng đại đến nỗi ta nghe mà chỉ muốn hộc máu.

Người ta bảo ta bắt gặp Tạ Sơ cùng biểu muội tình thâm ý nặng, trong lòng sinh h,ận, lấy cái ch,et bức é,p!

Ta ngồi trước án thư, gặm cái giò heo to tổ b,ố, h/ận không thể x,é n,át cái miệng th,ối kia của tiểu hầu gia!

Ba ngày qua ta cạn sạch lộ phí, chỉ ăn hai cái màn thầu bột thô, đói tới mức ngất xỉu! Ngất vì đói chứ nào phải vì tình!

Tạ gia đối đãi với ta khách khí vô cùng, ăn mặc không thiếu thứ gì.

Chỉ tiếc rằng, mười ngày trôi qua ta vẫn chưa gặp được Tạ Sơ.

Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh bảo hắn bận rộn việc triều đình.

Nhưng ta vừa quay người đã thấy hắn cùng biểu muội ngồi nơi đình sen, đàn ca gảy khúc.

Từ xa nhìn lại, hai người kề vai sánh bước, đúng là một đôi bích nhân trời sinh.

Ta ngồi dưới gốc cây, moi từ túi hương ra một nắm hạt dưa rang, lặng lẽ nhấm nháp.

Quả thực là xứng đôi.

Tạ Sơ lạnh lùng cao nhã, biểu muội dịu dàng yếu đuối, thật khiến người nhìn vừa mắt.

“Thương tâm chăng? Đ,au lòng chăng? Phẫn nộ chăng?”

Một kẻ ngồi xuống cạnh ta, đoạt luôn nắm hạt dưa trong tay ta, nhấm nháp vô cùng đắc ý: “Đi, xông lên mà x,é n,át đôi cẩu nam nữ kia đi!”

Đúng là cái đồ thiên lôi gõ trống, chỉ mong thiên hạ đại loạn.

Ta liếc sang tiểu hầu gia áo mũ chỉnh tề, tiện tay giật lấy khối ngọc bội đính vàng nơi thắt lưng hắn, nhét vào ng,ực mình.

Tiểu hầu gia nghiến răng ken két: “Yến Đoạn Vân! Ba năm không gặp, ngươi vẫn chứng nào tật nấy, chuyên tr,ộm đồ của bản hầu!”

Hồi ở kinh thành, ta nghèo đến kêu leng keng, còn hắn thì vàng ngọc đầy người, cứ như kho báu biết đi.

Hôm nay đeo vòng vàng cổ, mai lại đeo nhẫn hồng ngọc.

Mà hắn lại cái miệng đ,ộc như rắn, cứ thích chọc ta, gọi ta là tiểu ăn m,ày từ Tây Bắc.

Ta chịu hết nổi, liền túm bao bố úp đầu hắn mà đ,ánh, tiện tay lấy luôn vòng vàng của hắn.

Đ,ánh xong một lần, quen tay mấy lần sau, tr,ộm được của hắn không ít.

“Không biết trên dưới! Gọi một tiếng sư phụ!” Ta nhét cái bánh đậu xanh vào miệng hắn, bịt kín lời oán thán.

Tiểu hầu gia bị ta làm nghẹn suýt ch,et, gi,ãy gi,ụa toan kêu.

Tạ Sơ phía bên kia lập tức nhìn sang.

Ta vội vàng đ,è tiểu hầu gia xuống, chui vào sau bụi hoa.

Hắn nằm trong một đám thược dược đỏ, khuôn mặt trắng nõn bị nhuộm một tầng hồng nhàn nhạt.

Ta nhìn kỹ, không nhịn được nhéo nhẹ má hắn, cười nói: “Ngươi lớn lên cũng xinh đẹp hơn nhiều đấy.”

Đôi mắt xinh đẹp của tiểu hầu gia cháy bừng phẫn nộ, rõ ràng là đang phản đối cái từ “xinh đẹp” của ta.

Hắn líu ríu lải nhải, nội dung chẳng ngoài oán trách ba năm qua ta không liên lạc, còn lừa hắn một mớ bạc, dạy hắn một bộ thương pháp r,ách n,át rồi bốc hơi.

Lại nói Tạ Sơ với biểu muội tình ý dạt dào, cho dù ta dùng cái ch,et u,y hi/ếp, Tạ Sơ cũng không lấy ta.

Ta ngắt một cành thược dược, gõ lên mặt hắn, cười mỉm: “Ta và Tạ Sơ hôn sự chưa xong, ngươi gấp gáp làm gì? Lẽ nào…”

Ta cố ý dừng lại, chăm chú nhìn hắn không nói.

Tiểu hầu gia mặt đỏ như m,áu, mím môi, muốn nói lại thôi.

Cánh hoa thược dược rơi lên mặt hắn, thật đúng là người còn đẹp hơn hoa.

Ta cười trêu: “Lẽ nào ngươi thích biểu muội của Tạ Sơ, mong ta đến phá hỏng đôi tình nhân kia?”

Lời chưa dứt đã trúng tim đen, hắn nổi giận đùng đùng.

Nhưng tay lại bị ta giữ chặt, trong cơn thẹn quá hóa giận lại bất ngờ c,ắn lên tai ta!

Ta đ,au quá kêu một tiếng, hai người lăn lộn thành một đống.

Không biết Tạ Sơ tới từ bao giờ, đứng đó nhìn thấy ta đ,è lên người tiểu hầu gia…

3

Ta cùng tiểu hầu gia lăn lộn giữa bụi hoa, bị Tạ Sơ bắt gặp, nghiễm nhiên biến thành chuyện “gian tình bị bắt tại trận”!

Khốn thật, số ta đúng là xui tận mạng.

Hôm đó, phu nhân nhà họ Tạ dẫn theo một đám mệnh phụ Bắc Kinh du ngoạn thưởng hoa, vừa hay trông thấy cảnh ta đè lên người tiểu hầu gia giữa đám thược dược.

Mà khi ấy, Tạ Sơ cũng đứng ngay đó!

Nghe đám nô tỳ trong phủ kể lại, sắc mặt Tạ Sơ lúc ấy trắng bệch như quỷ giữa ban ngày.

Tóm lại, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa chẳng sạch.

Tạ phu nhân đích thân ra mặt, mặt lạnh như sương, bảo ta ký vào hưu thư, đoạn tuyệt hôn ước.

Còn ta thì chưa kịp mở lời, tiểu hầu gia đã nổi giận trước.

Hắn giận dữ hét: “Phu nhân! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Giữa ta và Yến Đoạn Vân – cái nha đầu đáng ghét ấy – tuyệt không có nửa phần tư tình!”

Ta cầm lấy hưu thư, liếc nhìn tiểu hầu gia đang đỏ mặt tía tai, trong lòng nghĩ: người này, cũng thú vị ra phết.

Còn vị hôn phu của ta – Tạ Sơ – thì sao?

Hắn đứng bên cạnh, thần sắc hờ hững, như thể thành hay không thành thân cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Tiểu hầu gia thấy ta không nói gì, liền kéo tay áo ta:

“Yến Đoạn Vân, mau giải thích vài câu đi chứ!”

Chậc, ngu ngốc, đến nước này còn chưa nhìn ra?

Tạ phu nhân rõ ràng mượn cớ làm lớn, cố ý để mọi người nhìn thấy, để danh chính ngôn thuận mà hủy bỏ hôn sự.

Những kẻ xuất thân từ hào môn đại tộc như họ Tạ, luôn muốn giữ cả mặt mũi lẫn thể diện.

Không muốn cưới một nữ nhi đồ tể như ta làm dâu, ta hiểu được.

Nhưng Yến Đoạn Vân ta, há là loại để người khác muốn đạp liền đạp?

Ta liếc nhìn mỹ nhân đang đứng cạnh Tạ phu nhân, nhoẻn miệng cười:

“Hôn sự này vốn là do lão gia nhà họ Tạ khi còn sống tự tay định ra. Nếu ta nhất quyết muốn gả, e rằng các người cũng chẳng có lý gì để phản đối. Nhưng ta đây là người lòng dạ thiện lương, không đành lòng chia uyên rẽ thúy. Vậy thì… đợi ta gả vào rồi, để biểu muội làm thiếp, thế có được không?”

Mỹ nhân ấy vừa nghe xong, nước mắt liền lưng tròng.

Nàng ta mím môi, ánh mắt u oán, tựa hồ chịu hết mọi ủy khuất của nhân gian.

Tạ Sơ rốt cuộc cũng chịu quay đầu nhìn ta.

Tạ phu nhân tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, môi run bần bật, giận dữ mắng:

“Quả nhiên là đồ gái quê từ nơi hoang dã Tây Bắc! Không biết xấu hổ! Ngươi bám riết lấy Tạ Sơ nhà ta như vậy, có ích gì?!”

Bám riết?

Ta khẽ cười, trong đầu lại hiện về hình ảnh ba năm trước, khi ta rời khỏi kinh thành, Tạ Sơ đuổi theo sau.

Khi ấy, hắn nói với ta:

“A Vân, ta chưa từng coi nàng là muội muội. Trong lòng ta, chỉ có nàng. Kiếp này, ngoài nàng ra, không cưới ai khác. Hãy đợi ta nơi Tây Bắc, ta sẽ cưới nàng đàng hoàng tử tế. Kiếp này kiếp khác, Tạ Sơ ta chỉ yêu một mình nàng.”