Chương 4 - Vị Hôn Phu Bất Ngờ
Tống Dao vào công ty cùng đợt với tôi, năng lực cũng tạm ổn, nhưng tính cách lại quá háo thắng, thích thành công nhanh chóng.
Chúng tôi là đối thủ cạnh tranh, nhưng bên ngoài vẫn giữ thái độ khách sáo.
“Rồi sao nữa?” Tôi truy hỏi.
“Sau đó, chị Tống Dao chỉ mất một tuần là ‘khắc phục’ được lỗi trong bản kế hoạch, khiến dự án sống lại từ cõi chết. Giờ giám đốc Trương mới nhậm chức rất xem trọng chị ấy, nghe nói còn chuẩn bị đề bạt làm giám đốc dự án nữa.”
Một tuần?
Tôi bật cười lạnh.
Thuật toán bị sửa đó là phần cốt lõi của toàn bộ dự án, độ phức tạp cực kỳ cao.
Ngay cả tôi, muốn sửa lại, ít nhất cũng phải mất nửa tháng trở lên.
Cô ta dựa vào đâu?
Trừ khi…
Trừ khi từ đầu, trong tay cô ta đã có bản dữ liệu gốc — bản đúng hoàn toàn.
Bóng dáng kẻ đã chỉnh sửa bản kế hoạch của tôi, đẩy tôi xuống vực sâu, đang dần hiện rõ.
Tôi siết chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch vì căng thẳng.
Tống Dao.
Tôi đã ghi nhớ cái tên đó.
Những gì tôi mất đi, tôi sẽ từng chút từng chút, tự tay giành lại.
Tình thế bị động của tôi, cuối cùng cũng đã có một khe hở để đột phá.
Tôi không còn là tù nhân chỉ biết chờ bị phán xử nữa.
Con mồi — cũng có thể trở thành thợ săn.
04
Đã xác định được kẻ tình nghi, việc tiếp theo là tìm ra bằng chứng.
Tôi cần một đòn bẩy — một thứ gì đó có thể chứng minh Tống Dao đã gian lận, chứ không chỉ đơn giản là “có năng lực”.
Tôi bắt đầu cố tình tạo ra những cuộc “tình cờ gặp mặt” với Tống Dao.
Tôi biết cô ta thường đến phòng gym gần công ty.
Thế là tôi làm một thẻ hội viên, mặc đồ thể thao giản dị nhất, xuất hiện đúng khung giờ cô ta hay lui tới.
“Ơ kìa, Tống Dao? Trùng hợp ghê!” Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Ánh mắt Tống Dao khi thấy tôi thoáng qua một tia hoảng hốt và chán ghét, nhưng rất nhanh đã được thay thế bằng nụ cười nghề nghiệp hoàn hảo.
“Lâm Vãn? Đúng là cậu rồi! Dạo này… thế nào rồi?”
Cô ta đưa mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt như đang đánh giá một món hàng lỗi thời đang giảm giá.
“Thôi đừng nhắc nữa,” tôi lập tức sụ mặt, diễn một bộ dạng sa sút, “bị đuổi việc xong, vẫn chưa tìm được chỗ nào cả. Rảnh rỗi quá nên đi tập gym, chứ không là mốc người luôn.”
Tôi vừa nói vừa “ngưỡng mộ” nhìn cô ta:
“Vẫn là cậu giỏi thật đấy, nghe nói bây giờ oai lắm nha, cứu sống cả Dự án Tinh Vân, sắp lên làm giám đốc rồi đúng không? Thật lòng chúc mừng cậu đó!”
Lời tâng bốc của tôi rõ ràng rất vừa lòng cô ta.
Trên mặt cô ta hiện lên nụ cười đắc ý xen chút khiêm tốn:
“Đâu có đâu có, chỉ là hên thôi. Cũng nhờ cậu trước đó đã làm nền tảng tốt, nên mình không phải tốn quá nhiều công sức.”
“Trời, cậu đừng nói thế,” tôi làm bộ khổ sở phẩy tay, “giai đoạn sau của dự án, mấy chỗ thuật toán làm mình đau đầu muốn hói luôn, nghĩ mãi cũng không thông. Rốt cuộc cậu làm sao sửa được vậy? Dạy mình chút đi, để sau này còn có cái mà đi phỏng vấn khoe chứ!”
Tôi cố tình đặt mình ở vị thế cực kỳ thấp, như một kẻ thất bại cầu xin học hỏi.
Tính sĩ diện của Tống Dao được thỏa mãn cực độ.
Cô ta bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại quá trình “xoay chuyển tình thế” của mình.
Cô ta kể rất sinh động, tự vẽ ra hình tượng một nữ anh hùng đã cứu công ty khỏi nước sôi lửa bỏng.
Nhưng tôi nhạy bén nhận ra — khi nói đến việc sửa thuật toán cốt lõi, cô ta dùng rất nhiều từ ngữ mơ hồ, mang tính khái quát như:
“tối ưu hóa logic tầng thấp”, “tái cấu trúc mô hình dữ liệu”…
Khi tôi hỏi sâu về một chi tiết kỹ thuật cụ thể, cô ta rõ ràng bị khựng lại, rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
“Ây da, mấy cái kỹ thuật đó, nói với cậu cũng đâu có hiểu. Nói chung là… cứ thế mà làm thôi.”
Ánh mắt cô ta lúc đó, đầy sự khinh thường với một “đứa mù công nghệ” như tôi.
Tôi cười lạnh trong lòng.
Cô ta căn bản không hiểu gì cả.
Cô ta chỉ là một kẻ trộm —
một kẻ ăn cắp thành quả của người khác, đến cách dùng “của gian” cũng chỉ biết lơ mơ.
Cuộc “chạm mặt tình cờ” này chỉ càng khiến tôi thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Cùng lúc đó, cuộc sống “đồng cư” giữa tôi và Trương Thần vẫn tiếp tục trong thế giằng co giữa băng giá và lửa cháy.
Anh ta tuân thủ “hợp đồng”, mỗi tuần đến nhà ăn cơm hai ba lần, diễn tròn vai chàng rể mẫu mực: chơi cờ, uống trà cùng bố tôi.
Nhưng với tôi, anh ta thậm chí chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.
Mỗi lần thấy tôi suốt ngày chỉ biết xem show giải trí, lướt web mua sắm điên cuồng, ánh mắt anh ta đầy khinh miệt như muốn tràn ra ngoài.
Một lần, cuối cùng anh ta cũng không nhịn nổi.
Nhân lúc bố tôi vào bếp múc canh, Trương Thần lạnh giọng nói nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy:
“Lâm Vãn, cô định sống cả đời như một con ký sinh trùng sao?”
Tôi đang xem một chương trình hài, nghe vậy cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
“Chứ không thì sao?” Tôi đáp chậm rãi, giọng đầy mỉa mai.
“Chẳng phải chủ tịch Trương đây đã mở sẵn con đường thoát nghèo an nhàn tuổi già cho tôi rồi sao? Tất nhiên là tôi phải tận hưởng chứ.”
Tôi cố ý nhấn mạnh bốn chữ “thoát nghèo an nhàn” như dằn mặt.
Mặt anh ta lập tức sầm xuống.
“Tôi cho cô tiền không phải để cô tiêu xài phung phí.”
“Ồ?” Lúc này tôi mới dừng video, quay sang nhìn anh ta, cười ngây thơ:
“Tiền của anh chuyển vào thẻ tôi, thì đã là tiền của tôi. Mà tiền của tôi thì tôi tiêu thế nào, cần phải báo cáo với anh sao?”
“Cô…” Anh ta nghẹn họng, không nói nổi lời nào, lồng ngực phập phồng vì tức.
“Chủ tịch Trương,” tôi thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh dần,
“anh đừng quên hợp đồng giữa chúng ta. Anh trả tiền, tôi đóng vai vị hôn thê của anh. Chúng ta chỉ là bạn diễn tạm thời, anh không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của tôi.”
“Nhớ cho kỹ — thể diện của anh, là anh tự đi kiếm. Còn tôi, chỉ là một diễn viên tạm thời mà anh thuê.”
Nói xong, tôi không buồn quan tâm đến phản ứng của anh ta nữa, đeo tai nghe vào, mở lại chương trình và tăng âm lượng lên mức tối đa.
Trương Thần trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc như muốn đục hai lỗ trên người tôi.
Tôi biết, lớp ngụy trang của tôi, cùng sự phản đòn này, đã khiến anh ta cảm thấy bị xúc phạm và mất kiểm soát.
Rất tốt.
Tôi chính là muốn khiến anh ta mất kiểm soát.
Vì vở kịch hay — mới chỉ vừa bắt đầu.
05
Bước ngoặt đến từ Tiểu Nhã – cô thực tập sinh.
Cô bé liều lĩnh tranh thủ giờ nghỉ trưa, giúp tôi lén tải xuống bản báo cáo mới nhất của “Dự án Tinh Vân” do Tống Dao nộp lên từ hệ thống nội bộ công ty.
“Chị Lâm Vãn, chị cẩn thận nhé, giờ chị Tống Dao là nhân vật được ưu ái nhất công ty, chị đừng để chị ấy phát hiện ra.”
Tiểu Nhã dặn dò trong điện thoại, giọng đầy lo lắng.
“Chị biết rồi, Tiểu Nhã, lần này thật sự cảm ơn em rất nhiều.”
Tắt máy, tôi lập tức đối chiếu bản báo cáo đó với bản kế hoạch gốc do tôi lưu trữ.
Dưới ánh đèn bàn, từng dòng mã, từng con số lướt qua trước mắt tôi.
Tim tôi đập thình thịch như trống trận.
Cuối cùng, ở trang thứ bảy mươi ba — phần “mô hình dự đoán hành vi người dùng” — tôi tìm thấy nó.
Lỗ hổng chí mạng.
Để thể hiện “công lao” của mình, Tống Dao đã thêm vào một thuật toán “tối ưu hóa” tự chế, dựa trên bản kế hoạch ban đầu của tôi.
Nhưng cô ta không hề biết rằng, cái gọi là “tối ưu” đó lại xung đột nghiêm trọng với giao thức mã hóa ở tầng thấp nhất của toàn bộ dự án.
Trong giai đoạn kiểm thử ngắn hạn, lỗi này có thể chưa phát hiện ra.
Nhưng một khi hệ thống chính thức đi vào hoạt động, đối mặt với lượng truy cập khổng lồ từ người dùng, nó chắc chắn sẽ sụp đổ hoàn toàn chỉ trong vòng một tuần.
Một quả bom hẹn giờ —
đủ sức khiến toàn bộ dự án thất bại, và kéo theo uy tín công ty xuống đáy.
Và chỉ có người từng xây dựng toàn bộ khung dự án từ đầu, nắm rõ từng dòng dữ liệu gốc như tôi, mới có thể lập tức nhìn ra lỗ hổng này.
Đây chính là bằng chứng thép!
Là bằng chứng trực tiếp nhất cho thấy —
Tống Dao đã ăn cắp thành quả của tôi, nhưng không đủ năng lực để điều khiển nó!
Tôi kích động đến mức tay cũng bắt đầu run rẩy, toàn thân như bị một luồng phấn khích mãnh liệt quét qua — cảm giác sắp được báo thù khiến người tôi bừng lên từng đợt adrenaline.
Tôi gom toàn bộ bằng chứng: bản đối chiếu giữa hai phiên bản kế hoạch, phân tích lỗi hệ thống…
Từng mục, từng dòng, tôi đều sắp xếp gọn gàng, lưu vào một chiếc USB có mã hóa bảo mật.
Tống Dao, ngày tàn của cô đến rồi.
Nhưng tôi còn chưa kịp vui mừng bao lâu, một cơn giông tố bất ngờ đã ập tới, mạnh mẽ như sấm sét giữa trời quang.
Tối hôm đó, tôi vừa tắm xong, đang chuẩn bị tiếp tục hoàn thiện “kế hoạch phản công” của mình, thì chuông cửa bỗng bị nhấn liên tục, ầm ầm như muốn phá vỡ cả cánh cửa.
Muộn thế này, ai lại đến?