Chương 9 - Vết Trầy Và Tình Yêu
Sau khi xem phim xong, trời đã chập choạng tối.
Trong trung tâm thương mại, đèn đã lên rực rỡ, lượng người cũng vơi bớt.
Chúng tôi sóng bước đi cùng nhau. Khi đến gần cầu thang xoắn dẫn lên tầng đỗ xe, nơi ấy khá vắng vẻ, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn khẩn cấp hắt xuống.
Mắt tôi đảo một vòng, lại nảy ra “ý đồ xấu”.
Tôi dừng bước, kéo tay Giang Dã lại.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự dò hỏi:
“Hử?”
Tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh sáng rỡ nhìn anh.
Khóe môi nở nụ cười vừa tinh quái vừa háo hức, giọng hạ xuống thấp như đang chia sẻ một bí mật:
“Này, Giang Dã… anh nhìn xem, chỗ này ít người.”
Tôi liếc mắt đầy ẩn ý về phía đôi môi anh — cực kỳ hoàn hảo về hình dáng.
Giang Dã nhìn theo ánh mắt tôi, lập tức hiểu ra ám chỉ.
Nụ cười dịu dàng còn sót lại sau bộ phim vừa xem lập tức cứng đờ trên mặt anh.
Thay vào đó là biểu cảm pha trộn giữa ngượng ngùng và cạn lời.
Vành tai anh đỏ lên rõ rệt, ánh mắt cũng bắt đầu lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Yết hầu trượt xuống cùng với một tiếng thở nhẹ, đầy bất lực.
“Thôi đi bà,” Anh quay mặt đi, giọng gắt nhẹ như để che giấu sự lúng túng:
“Hôn cái gì mà hôn, đầu óc em suốt ngày nghĩ gì thế?”
Nói rồi anh định kéo tay tôi tiếp tục bước về phía trước.
Hừ, miệng cứng?
Tôi đứng yên không nhúc nhích, lại còn chủ động kéo anh quay lại.
Khi anh ngơ ngác quay đầu nhìn tôi, tôi nở một nụ cười sáng lóa, ánh mắt lấp lánh tia nghịch ngợm.
Giọng tôi trong trẻo, mang theo chút bá đạo không cho từ chối:
“Đi! Về nhà hôn!”
Nói xong còn cố tình nháy mắt một cái, bổ sung thêm một câu càng sốc hơn:
“Về nhà anh hôn!”
Hiệu ứng như nổ bom.
Cả người Giang Dã lập tức hóa đá.
Như bị sét đánh trúng, mắt anh trợn tròn, miệng hé ra, gương mặt góc cạnh đầy vẻ kinh hãi, xấu hổ, không tin nổi, và cả sự hoảng loạn của người bị chọc trúng tim đen.
Vầng đỏ từ tai lan ra khắp mặt, xuống tận cổ.
Anh nhìn tôi, đơ vài giây, mãi mới tìm lại được giọng nói.
Nhưng âm thanh phát ra lại khàn khàn, đầy bất lực như sắp tan vỡ:
“Lâm Tiểu Mãn… em…”
Anh “em” một hồi mà chẳng nói được gì.
Cuối cùng chỉ đành đưa tay lên day mạnh mặt mình, như thể muốn vùi cái nhiệt độ đang bốc lên xuống tận đất.
Cuối cùng, anh như hoàn toàn buông xuôi, khoé môi lại không kiềm được mà cong lên một nụ cười đầy bất lực lẫn chiều chuộng.
Ánh mắt anh rực sáng, đầy vẻ “anh thua em luôn rồi đấy”.
Anh xoay ngược tay lại, nắm chặt lấy tay tôi.
Lực nắm hơi mạnh, như kiểu vừa nhận thua vừa nghiến răng cam chịu, nhưng lại vô cùng dịu dàng:
“…Được rồi, giỏi quá ha em.”
Nói xong, anh kéo tay tôi đi nhanh về phía thang máy bãi đậu xe.
Bước chân vừa gấp gáp như muốn trốn khỏi chỗ khiến mình mất mặt, vừa như đang nóng lòng lao đến một điểm đến chỉ có hai người biết.
Chiều cuối tuần, tại một quán cà phê phong cách thanh lịch giữa trung tâm thành phố.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính lớn tràn vào, rải đầy không gian mùi hương ấm áp của hạt cà phê rang quyện cùng tiếng dương cầm êm dịu.
Tôi và Giang Dã ngồi co ro trên ghế sofa cạnh cửa sổ.
Anh lười biếng lướt điện thoại, còn tôi thì nhẩn nha xúc từng thìa tiramisu, tận hưởng khoảnh khắc nhàn nhã hiếm hoi.
Điện thoại trên bàn bỗng sáng lên, hiện thông báo tin nhắn mới.
Tôi liếc qua — là tin nhắn từ mẹ của Giang Dã:
“Tiểu Mãn này, dì đang ở quán sách cà phê ‘Thời Quang’ mới mở gần trường con. Có rảnh thì qua đây ngồi chơi chút nhé? Dì mời con uống trà chiều!”
Tim tôi đập hụt một nhịp.
Dì chủ động rủ mình? Đây chẳng phải… kiểu “hẹn gặp phụ huynh” trong truyền thuyết à?
Tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang Giang Dã đang ngồi đối diện.
Anh chẳng hề hay biết gì, vẫn chăm chú nhìn màn hình điện thoại, khóe môi còn vương nụ cười nhàn nhạt.
“Ờm… Giang Dã,” Tôi khẽ khàng hắng giọng, cố làm giọng mình thật tự nhiên:
“Em chợt nhớ bạn cùng phòng nhờ em mang sách ra thư viện trả giúp. Gấp lắm! Em đi một chút nha!”
Tôi vội vàng bịa ra cái cớ, vơ lấy túi, chuẩn bị chuồn ngay lập tức.
Giang Dã ngẩng đầu, hơi cau mày:
“Bây giờ à? Có cần anh đưa đi không?”
“Không không! Gần lắm! Anh cứ ngồi đây đợi em nha, em đi chút là về liền!”
Tôi xua tay lia lịa, không để anh hỏi thêm câu nào.
Y như con thỏ nhỏ bị hoảng, tôi xách túi phóng thẳng ra khỏi quán cà phê.
Tôi gần như chạy một mạch đến “Thời Quang” — quán sách cà phê vừa khai trương gần trường.
Vừa đẩy cánh cửa kính khung gỗ, chuông gió trên đầu liền vang lên leng keng.
Ánh mắt tôi nhanh chóng quét khắp không gian yên tĩnh và thanh nhã.
Ở góc trong, giữa một không gian được cây xanh bao quanh một cách khéo léo, có một người phụ nữ đang ngồi đó — khí chất dịu dàng, mặc áo len dệt màu trắng ngà.
Bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng, vẫy tay về phía tôi.
“Cháu chào dì ạ!”
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng làm dịu nhịp thở hơi gấp, trên mặt nở nụ cười ngoan ngoãn và ngọt ngào.
Tôi nhanh chân bước tới, ngồi xuống.
Mẹ của Giang Dã trông rất trẻ trung, được chăm sóc kỹ lưỡng.
Nét mặt bà có vài phần giống Giang Dã, nhưng khí chất thì dịu dàng hơn nhiều.
Bà mỉm cười, đẩy một ly latte vừa gọi đến trước mặt tôi, giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng:
“Tiểu Mãn tới rồi à? Nếm thử xem, đây là món nổi tiếng ở đây đó.”
Tôi nhận ly bằng hai tay, hơi căng thẳng nhấp một ngụm:
“Cảm ơn dì, ngon lắm ạ.”
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện.
Chủ đề rất nhẹ nhàng, từ chuyên ngành tôi học, đến cuộc sống đại học, rồi lan sang những chuyện lặt vặt thường ngày.
Mẹ Giang Dã nói chuyện chậm rãi, ánh mắt dịu dàng.
Nhưng cảm giác bị quan sát âm thầm vẫn khiến lòng bàn tay tôi toát chút mồ hôi.
Tôi dốc toàn bộ tinh thần, cố gắng giữ phép lịch sự và tự nhiên, câu nào cũng trả lời rõ ràng.
Khi tôi bắt đầu thoải mái hơn một chút, đang kể về thể loại sách mình thích đọc—
Cửa quán sách-cà phê lại bị đẩy ra.
Tiếng chuông gió leng keng vang lên.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn—
Giang Dã?!
Thân hình cao lớn của anh hiện lên ở cửa.