Chương 4 - Vết Thương Anh Mang Cả Đời Tôi Không Dám Chạm

14

Cái mà Từ Minh Sơn gọi là “việc lớn”, hóa ra chỉ là anh đang yêu, tối nay còn đặc biệt đến nấu ăn cho người ta.

Chỉ là… chưa đến hai ngày sau,

anh bị đánh trong khách sạn.

Chuyện này phải kể từ buổi sáng hôm đó.

Hôm nay tôi được nghỉ. Trình Tuyết Quân rủ tôi đi tiếp khách cùng cô ấy.

Đối tác phía bên kia, lại chính là bạn học đại học của tôi — Chu Minh.

Dĩ nhiên, tôi quen anh ta là nhờ… Kỳ Bạch.

Trình Tuyết Quân đập tay lên đùi một cái, “Vậy thì dễ nói rồi, chắc không có vấn đề gì đâu, chuyện này giao cho em xử lý, thành công thì chia hoa hồng cho em.”

Thế giới của người lớn luôn khéo léo khoác lên những con đường tắt một cái tên sang trọng — gọi là “nguồn lực”.

Trớ trêu thay, nếu phụ nữ có nguồn lực tốt, người ta sẽ bảo cô ấy dựa vào sắc đẹp, không độc lập. Còn đàn ông có nguồn lực tốt, thì người ta khen: “Thật là quan hệ rộng.”

Tôi có chút do dự. Bởi với quan hệ hiện giờ giữa tôi và Kỳ Bạch, chưa chắc có thể bàn chuyện thành được.

Nhưng Trình Tuyết Quân thì rất tự tin, cười bảo: “Hôm nay chị không bận, chút nữa chị đi đón Tinh Tinh, lâu lắm rồi chưa bồi dưỡng tình cảm với con gái nuôi yêu quý của chị.”

“…”

Hôm đó, tôi đến hội sở từ sớm.

Chu Minh nhận ra tôi trước, ngạc nhiên xen lẫn sửng sốt, buột miệng gọi “Chị dâu”, rồi như nghĩ ra điều gì đó, im bặt.

Ngồi đây không nhiều người, đa phần là con nhà giàu. Dù rằng mấy người này thích ăn chơi, nhưng ít ra… cũng là người bình thường.

Ít nhất là những năm tôi ở cạnh Kỳ Bạch, dù đeo máy trợ thính, bạn bè anh chưa từng chê cười hay hỏi móc tôi câu nào. Giống như việc bị cận, chẳng có gì đáng để bận tâm.

Sau khi tôi nói rõ mục đích đến đây, Chu Minh bật cười: “Chuyện nhỏ như vậy? Không thành vấn đề.”

Với bọn họ, đúng là chuyện cỏn con thật.

Không khí hơi lúng túng. Bởi trong phòng còn có một người phụ nữ — bạn thân thuở nhỏ của tôi.

Dù hồi cấp ba bị Lưu Triệu Kiệt đe dọa, cô ấy vẫn dám làm bạn với tôi. Tôi từng rất tin tưởng cô ấy. Thời đại học, cô là người duy nhất biết tôi tiếp cận Kỳ Bạch là có mục đích.

Và chính cô ấy… đã ghi âm lời tôi nói, gửi cho Kỳ Bạch.

Tôi không trách cô ấy, vì thực ra là tôi sai.

Từ sau chuyện đó, chúng tôi không còn liên lạc.

Giờ đây gặp lại, cô ấy ăn mặc hở hang, làm tiếp rượu cho khách.

Khi nhìn thấy tôi, cô lặng lẽ cúi đầu như muốn tránh mặt, rồi âm thầm rời khỏi.

Tôi mở miệng, nhưng cuối cùng không gọi cô lại. Người đã quen với việc kiếm tiền dễ dãi, thì rất khó quay về sống cuộc đời lặng lẽ, làm việc bình thường.

Người con gái từng thông minh sắc sảo, từng bỏ rơi tôi để hòa nhập vào thế giới của những cậu ấm cô chiêu, giờ đây cũng chỉ là một hạt bụi mờ nhòe trong cuộc sống.

Chu Minh không để ý gì, chỉ nói: “Tôi cứ tưởng em đến tìm anh Kỳ cơ. Đào này, không phải tôi nhiều chuyện chứ em nên khuyên anh ấy một chút. Giờ chẳng hiểu ảnh định làm gì, đến tiền lương cho nhân viên cũng sắp không trả nổi rồi.”

“Ý anh là sao?”

Chu Minh vòng vo, chẳng giải thích rõ ràng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tôi một tấm danh thiếp: “Chuyện công ty em, tìm người này làm thủ tục.”

Mọi chuyện xem như đã có hi vọng. Vì nể mặt, tôi cũng uống thêm mấy ly.

Trình Tuyết Quân nhắn cho tôi: Tinh Tinh đang vẽ tranh.

Tôi nhìn ảnh con gái, trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc. Rõ ràng tất cả đều đang tốt lên, thế nhưng có lẽ do hơi men, tôi lại thấy lòng trống rỗng đến lạ.

Khi Kỳ Bạch đẩy cửa bước vào, Chu Minh vừa rót đầy một ly rượu trước mặt tôi.

“Không phải bạn gái cũ, thì không cần đau lòng à?” Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng.

Chu Minh bật cười đến rung vai, nhìn anh nói: “Giám đốc Kỳ, lý lẽ này tôi chưa từng nghe ai nói đâu, là do anh tự nghĩ ra hả?”

Ánh đèn mờ ảo, hai người nói chuyện gì tôi nghe không rõ.

Cuối cùng, Kỳ Bạch ngồi phịch xuống bên cạnh tôi. Có lẽ cả ngày bận rộn, đường nét trên gương mặt anh hơi mỏi mệt.

Ly rượu trước mặt bị ai đó thay bằng chai nước suối. “Không uống được thì đừng uống.”

Bàn tay anh trắng lạnh, thon dài, đốt ngón rõ ràng.

Tôi lại nhớ đến năm thứ hai khi chúng tôi còn bên nhau.

Lúc đó, tôi tình cờ gặp đàn anh cùng khoa, cả hai ra khỏi thư viện cùng nhau. Tôi quên mất đã nói gì, chỉ nhớ mình cười một cái.

Và Kỳ Bạch đã nhìn thấy.

Tối hôm đó, trong căn hộ của anh, anh ôm chặt tôi từ phía sau, để lưng tôi dán vào lồng ngực anh, bóp chặt cổ tôi, dùng tay lặp lại một động tác khiến tôi run rẩy liên tục.

Tôi vừa khóc vừa run, anh nâng mặt tôi lên, hôn tôi, khàn giọng nói: “Đừng khóc nữa, lúc nãy không phải cười vui lắm sao?”

Không biết bao lâu sau, anh đổi tư thế, vòng tay ôm lấy eo tôi, đầu ngón tay dọc theo sống lưng mà trượt lên trên…

Đêm ấy, người khiến tôi rơi nước mắt không còn là cảm xúc, mà là… chính anh.

Và người khiến tay tôi run lên, cũng không còn là sợ hãi — mà là anh, một Kỳ Bạch đầy ám ảnh và điên dại.

Sau khi xong chuyện, cả ghế sofa lẫn quần áo đều ướt. Tôi tức, anh cũng gượng gạo, nhưng cuối cùng vẫn mặt lạnh mà giặt cả đồ lót cho tôi.

Tôi hoàn hồn lại, thấy Kỳ Bạch vẫn đang nhìn mình. Tôi luôn không chịu nổi ánh mắt ấy của anh — thẳng thắn, sâu hun hút như xoáy nước, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị cuốn vào ngay.

Tôi nói: “Anh quản nhiều quá rồi đấy.”

Tôi tưởng anh lại sắp nhắc đến cái người mà anh luôn gọi là “chồng tôi”.

Thế nhưng Kỳ Bạch nhìn tôi rất lâu, rồi bất chợt hỏi: “Em rốt cuộc muốn thế nào?”

Tôi ngơ ngác suy nghĩ về câu hỏi đó, vừa đứng dậy thì choáng váng: “Ồn quá.”

Ý tôi là tiếng nhạc ồn, nhưng Kỳ Bạch lại hiểu nhầm. Trong mắt anh thoáng lướt qua chút cô đơn, cuối cùng anh thở dài, đỡ lấy cánh tay tôi: “Anh đưa em về.”

Tôi không biết mình đang sợ điều gì. Tôi cố gắng gỡ tay ra, nhưng anh lại siết chặt hơn.

Cồn khiến những rào chắn tâm lý của tôi dần sụp đổ. Năm năm rồi. Từng ấy thời gian trôi qua Tôi thực sự đã uống hơi nhiều.

Đầu ngón tay tôi như không khống chế nổi mà đưa lên, chạm nhẹ vào yết hầu của anh — đang khẽ chuyển động theo hơi thở.

Kỳ Bạch hơi nghiêng đầu, tránh đi, nói khẽ: “Anh không làm kẻ thứ ba.”

Tôi khựng lại, phần lý trí vừa lùi xa giờ bỗng trở lại, tôi lặng lẽ buông tay xuống.

Tôi vừa xoay người định đi thì Kỳ Bạch đã kéo mạnh tôi lại.

Giọng anh khàn, nén nỗi đau: “A Đào, em ly hôn với hắn đi.”

Ngũ quan của anh vốn lạnh nhạt, xương mặt sắc nét, đường nét hoàn mỹ.

Rõ ràng đã nhìn qua không biết bao lần, rõ ràng giữa chúng tôi từng cãi nhau, từng tổn thương nhau, thế mà lúc này, nhìn anh như vậy… tôi vẫn không kiềm được nước mắt.

“Kỳ Bạch.”

Anh khẽ đáp một tiếng, tưởng tôi khó chịu vì say: “Không thoải mái à?”

Tôi lắc đầu. Rất lâu sau mới nói: “Tôi không cần anh đưa về. Về sau cũng vậy.

Làm ơn đừng đùa giỡn với tôi, đừng nói những lời khiến người ta hiểu lầm. Làm ơn… rộng lượng buông tha cho tôi đi.”

Phòng VIP tầng cao cách âm rất tốt, hành lang bên ngoài cũng vắng lặng.

Kỳ Bạch nhìn tôi, ánh đèn lạnh trên trần rọi vào mắt anh, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo đến đau lòng.

“Nếu anh buông tha cho em… thì ai sẽ buông tha cho anh?” Anh khẽ cười, đầy bất lực:

“Ôn Đào, anh là người bình thường, không phải nam chính trong phim thần tượng.

Anh yêu em thật lòng, mà em lại lợi dụng anh để trả thù Lưu Triệu Kiệt.

Anh cũng đâu phải con chó ngoan ngoãn không biết nổi giận, sao anh có thể cam tâm như không có gì xảy ra được?”

Tình yêu vốn phức tạp, lòng người lại càng khó lường. Tôi hiểu anh, cũng như hiểu rõ bản thân mình — vừa lợi dụng anh, vừa yêu anh.

Đúng lúc ấy, trợ lý của anh bước tới, đưa cho anh ba tấm thẻ ngân hàng.

Kỳ Bạch cầm lấy, nói: “Anh không biết chồng em làm ăn kiểu gì. Em thức đêm làm ở khách sạn, lại còn phải đi uống rượu với Chu Minh. Chỗ tiền này đủ để em sống một cuộc sống tử tế.”

Anh ngửa đầu, hít sâu một hơi: “Coi như là lời xin lỗi… cho câu nói anh từng buông ra khi chia tay em trong phòng bao hôm đó.”

Nước mắt tôi rưng rưng nơi khóe mi, cổ họng nghẹn lại, không thốt nên lời.

Những người bị bóp nghẹt cảm xúc, cần có ai đó đâm thẳng vào tâm can, nếu không, cái giá để đời dạy ta bài học là quá đắt.

Đáng tiếc, tôi lại thuộc kiểu người thứ hai — vô cảm, làm ngơ, để tình yêu cứ thế phai nhạt trong im lặng và sợ hãi.

“Ôn Đào? Em làm gì ở đây?”

Từ Minh Sơn đang dìu bạn trai say rượu bước ra, bất ngờ chạm mặt tôi ở hành lang.

Bạn trai anh dụi dụi vào người anh, lẩm bẩm: “Chồng ơi, ai đây vậy?”

“…”

Tôi bỗng có một linh cảm không lành.

Còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Bạch đã tung một cú đấm thẳng vào mặt Từ Minh Sơn.

Cậu bạn trai tỉnh rượu ngay lập tức, hét lên: “Anh lấy tư cách gì đánh chồng tôi?!”

Nghe vậy, Kỳ Bạch như càng xác nhận điều gì đó điên rồ, lạnh giọng: “Xin lỗi, tôi đánh là đánh hắn đấy.”

Tôi vội vàng bước lên chắn trước mặt anh: “Kỳ Bạch, anh bình tĩnh lại đi!”

“Bình tĩnh? Em bảo anh làm sao bình tĩnh nổi? Ôn Đào, anh mẹ nó đúng là con chó trung thành của em đấy!”

15

Anh thực sự không thể bình tĩnh nổi.

Năm năm trước, cô gái ấy đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời anh.

Anh đã không tìm cô. Chia tay thì là chia tay. Vậy mà giờ đây…

Anh ta không phải kẻ ngốc.

Thế nhưng về sau, anh lại vô số lần nhớ đến cô, nhớ đến mức tim đau thắt, đến mức không thở nổi.

Chỉ biết tự hỏi vì sao cô lại chọn lừa dối đến tận cùng như thế.

Khi cô xuất hiện lần nữa, anh hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Từ đáy lòng dâng lên oán hận, nghĩ ra đủ mọi cách để trả đũa.

Nhưng đến những đêm khuya tĩnh lặng, anh lại nhận ra — so với việc cô không yêu anh, so với việc cô đột nhiên biến mất, thì việc cô phải sống vất vả, bị người ta lừa gạt những năm qua… mới là điều khiến anh không thể chấp nhận nổi.

Rõ ràng vừa mới một giây trước, anh còn nghĩ chỉ cần nói rõ ràng mọi chuyện thì có thể chia tay trong yên bình.

Thế nhưng có những người, chỉ cần gặp phải… là đời này chẳng thể buông tay được nữa.

Anh không thể kiểm soát nổi bản thân. Anh còn có thể làm gì khác?

Nếu không phải là một con chó trung thành thì còn là gì?

16

Không khí trở nên căng thẳng, rơi vào bế tắc.

Tôi cố trấn tĩnh lại hơi thở, bởi có những chuyện… nếu cứ cố chấp mãi, cũng chẳng còn ý nghĩa.

“Tôi chưa từng nói là mình đã kết hôn.”

Kỳ Bạch nhìn tôi, ánh mắt thoáng sững lại, không biết vì lý do gì mà không lên tiếng nữa.

Tôi mặc kệ anh, đi đến đỡ lấy Từ Minh Sơn: “Không sao chứ?”

Từ Minh Sơn không muốn làm to chuyện, vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, đừng lo cho tôi. Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Nói rồi kéo bạn trai rời đi.

Tôi cũng không giữ lại, lúc bước ngang qua Kỳ Bạch, anh mở miệng:

“Tinh Tinh là con ai?”

Tôi đã từng nghĩ sẽ có ngày câu hỏi này xuất hiện. Tôi từng chuẩn bị sẵn một câu trả lời — “Không liên quan đến anh.”

Thế nhưng… tôi lại không thốt nên lời.

Kỳ Bạch không biết đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ… không cho tôi từ chối, cứ thế đưa tôi về nhà.

Đời người thường là như thế, luôn dở dang, không trọn vẹn.

Trên xe, cả hai đều im lặng. Như một cuộc đối đầu, hoặc cũng có thể là… đang đợi chờ một điều gì đó.

Đêm hôm ấy, sau chuỗi ngày mệt mỏi dồn dập, tôi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Nhưng rồi — Tinh Tinh lên cơn sốt.

Hai giờ sáng, tôi cuống cuồng mặc đồ cho con, bế con chạy xuống lầu.

Trước đây cũng từng như vậy — Khi đó Tinh Tinh chưa đầy một tuổi, cảm sốt, tôi không dám làm phiền ai, một mình ôm con chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện. Đến gần sáng, cũng chẳng dám chợp mắt.

Gió lạnh đầu đông rít qua khe phố, tôi mới nhận ra mình quên khoác áo ngoài.

Tôi cúi đầu chạm vào trán Tinh Tinh — Nóng hầm hập, đến mức khiến tôi hoảng sợ.

Thấy con nhăn mặt khó chịu, tôi siết chặt con vào lòng. Vừa đi vừa khẽ dỗ dành.

Ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn đường mờ, lá khô rụng lả tả, Kỳ Bạch đứng tựa vào xe, mặt chìm trong bóng tối, cúi đầu lặng lẽ nhìn mặt đất — vẻ cô đơn, tiều tụy đến lạ.

Anh không rời đi. Hoặc cũng có thể, từ đầu đến cuối… anh vẫn luôn ở đó.

Khoảnh khắc ấy, tim tôi như thắt lại.

Thật ra, tôi chưa bao giờ có quyền chọn lựa. Ngay từ khoảnh khắc gặp anh… số phận đã trói buộc tôi rồi.

Kỳ Bạch từ từ đứng thẳng dậy, bước đến gần: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi hoảng hốt nói, nước mắt nóng rát nơi hốc mắt: “Con bé sốt, tôi phải đưa con đến bệnh viện.”

Kỳ Bạch không hỏi thêm câu nào.

Anh cởi áo vest khoác lên người tôi, rồi đón lấy Tinh Tinh từ tay tôi.

Xe phóng đi như bay, không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Tại bệnh viện, y tá đưa tôi giấy bút để điền thông tin.

Tôi không còn tâm trí suy nghĩ, chỉ viết “4 tuổi” vào mục tuổi tác, không để ý ánh mắt dịu dàng chợt thoáng qua trên mặt Kỳ Bạch khi nhìn sang tôi.

Khi truyền xong nước biển, trời cũng bắt đầu hửng sáng. Tinh Tinh thấy đỡ hơn nhiều, tỉnh dậy đã vui vẻ, lí lắc trở lại.

Kỳ Bạch thức trắng cả đêm, đang đút cháo cho con bé: “Đừng nghịch nữa, cẩn thận đè lên tay đấy.”

Tinh Tinh ôm lấy bàn tay dán băng gạc của mình: “Con không sợ tiêm đâu. Chú ơi, chú cột tóc cho búp bê của con nha!”

Kỳ Bạch đặt bát xuống, thật sự nghiêm túc cầm dây thun lên bắt đầu buộc tóc cho búp bê một cách vụng về.

“Chú ơi, không phải buộc vậy, phải tết lại cơ! Phải buộc hai bên chứ!”

“Thế này được chưa?”

“Được ạ! Chú ơi, ba con trông thế nào? Có đẹp trai không?”

Kỳ Bạch khựng lại: “Mẹ con chưa từng kể cho con nghe à?”

Tinh Tinh ngẫm nghĩ một lát: “Con không biết. Mẹ nói là vì ba không thích mẹ, nên mẹ không nói cho ba biết là có con.”

Câu từ còn ngập ngừng, chưa tròn trịa.

Tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy câu đó, định lên tiếng.

Ai ngờ Kỳ Bạch vì dùng lực hơi mạnh, làm rớt luôn đầu của búp bê.

Tinh Tinh sững người, rồi bật khóc.

Kỳ Bạch cuống cuồng ôm con bé vào lòng dỗ dành: “Đừng khóc, chú sẽ mua cho con một trăm con khác.”

Tinh Tinh mắt vẫn còn đẫm nước: “Thật không ạ?”

Kỳ Bạch gật đầu, cười dịu dàng: “Hai trăm con luôn.”

Cảm xúc của trẻ con thay đổi nhanh chóng: “Chú ơi, người chú thơm quá à~”

“…”

Trong nhà chưa bật đèn, ánh sáng sớm còn nhạt. Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, để mặc cô bé trong lòng nghịch nghịch cà vạt.

Tôi bước lại gần: “Tinh Tinh, không được vô lễ như thế.”

Cô bé chun mũi: “Con chỉ thấy chú thơm thôi mà, giống như mùi bầu trời ấy! Mẹ ngửi thử đi, con không nói dối đâu!”

Cô bé ríu rít như chim non: “Chú ơi, chú đã bao giờ nói dối chưa?”

Kỳ Bạch cúi mắt, khẽ “ừ” một tiếng: “Chú từng nói dối rằng… chú không yêu mẹ con.”

Bầu không khí bỗng trở nên mơ hồ và dịu dàng.

Tôi hơi lúng túng, nói: “Phiền anh rồi, anh về nghỉ đi.”

Kỳ Bạch nhìn vòng tay trống rỗng của mình, cười: “Không sao, em cứ đi ngủ một lát, có anh ở đây.”

Tôi không rời đi, ngồi xuống cạnh anh.

Tinh Tinh vẫn mải mê nghịch tóc búp bê, chẳng thèm để ý đến chúng tôi.

Kỳ Bạch nhấc nhẹ cánh tay, vẻ mặt thoáng qua chút mỏi mệt.

Dù đã phẫu thuật, cánh tay từng gãy vẫn để lại di chứng.

Tôi hỏi nhỏ: “Vẫn đau thường xuyên à?”

Kỳ Bạch lắc đầu: “Trời âm u thì hơi nhức thôi.”

Tôi mím môi. Có lẽ là cảm giác tội lỗi.

Tôi đặt tay lên, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.

Trong im lặng.

Kỳ Bạch hỏi: Tại sao lại sinh con ra?”

Tại sao ư? Chính tôi cũng từng hỏi bản thân như thế. Con người vốn ích kỷ — có khi chỉ vì một giấc mơ mà quyết định mọi thứ.

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng Tinh Tinh kêu đau bụng.

Tôi gọi bác sĩ, may mắn là không có gì nghiêm trọng.

Ngày xuất viện rơi đúng vào lễ Tình nhân. Kỳ Bạch thật sự giữ lời, mua cho Tinh Tinh hai trăm con búp bê.

Con bé vui đến nỗi đôi mắt cũng cười cong lại thành hình trăng khuyết.

Cùng lúc đó, tôi cũng nhận được một bó hoa — chín mươi chín đóa. Đặt trong phòng khách, nổi bật vô cùng.

Trên bó hoa có một tấm thiệp, là nét chữ của Kỳ Bạch.

Từng nét, từng nét rõ ràng, chỉ vỏn vẹn ba chữ: Xin lỗi em.

Tinh Tinh ngồi trên ghế sofa gọi tôi.

Tôi cất tấm thiệp, bước tới: “Sao thế con?”

Cô bé có chút ngượng ngùng, ngồi lên đùi tôi thì thầm: “Con thích chú Kỳ.”

Tôi nhìn con bé, đã đoán được, nhưng vẫn hỏi: “Vì sao con thích?”

“Vì… chú Kỳ mua đồ chơi cho con. Với cả, ôm chú thấy người chú thơm thơm…”

Mặt con bé cười phúng phính, giống hệt Crayon Shin-chan. Tôi không nhịn được, véo nhẹ má con.

“Thế còn chú Minh Sơn? Chú ấy cũng thường xuyên bế con mà.”

Tinh Tinh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không đúng! Chú Kỳ ấm hơn chú Minh Sơn nhiều!”

“…”

Hóa ra đây chính là thứ gọi là liên kết máu mủ — một loại cảm giác không cách nào giải thích bằng lý trí.

Buổi sáng hôm đó, tôi dọn dẹp lại toàn bộ căn nhà.

Tinh Tinh rất thích đọc sách, thỉnh thoảng còn lật cả sách của tôi, dù có thể chẳng hiểu gì.

Hôm ấy, tôi phát hiện một cuốn sách bị nhét bừa vào góc tủ. Mở ra thì thấy bên trong kẹp một tấm ảnh — là tấm ảnh duy nhất tôi và Kỳ Bạch chụp chung thời đại học.

Là ảnh chụp kiểu hồ sơ. Nhưng người đó cứ bám riết, bắt tôi phải chụp cùng một tấm nềnđỏ, bảo là để sau này… dùng làm ảnh cưới. Kết quả lúc bấm máy, anh quay sang hôn nhẹ tôi một cái.

Tấm ảnh chụp ra: tôi thì mặt đầy kinh ngạc, còn anh thì cười tự do, rạng rỡ.

Nghĩ đến những kỷ niệm năm ấy, lại nhìn vị trí của tấm ảnh — tôi biết, nó đã bị ai đó lén mở ra xem.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Tinh Tinh chạy lon ton ra mở, rồi nhào tới ôm lấy chân người đàn ông kia: “Chú ơi, con thích chú lắm luôn, cảm ơn chú nhé!”

Tôi bước ra, nhìn anh một cái: “Anh tốn kém quá. Con bé đâu chơi hết được từng ấy đồ.”

Nghĩ đến chuyện trước, tôi rút chiếc thẻ ngân hàng anh từng ép tôi nhận ra, đưa lại: “Tôi không thiếu tiền. Tôi có chút cổ phần trong công ty bạn, bữa đó chỉ là giúp tiếp khách thôi.”

Kỳ Bạch không nhận: “Cứ giữ đi. Không cần thì vứt.”

Quả nhiên anh vẫn bá đạo như xưa — không thèm cho người ta đường lui.

Sự việc đến nước này, tôi biết Kỳ Bạch không phải người hồ đồ. Thấy anh mỉm cười nhìn Tinh Tinh chơi đồ chơi, tôi ngẫm nghĩ rồi mở lời:

“Tôi đã suy nghĩ rồi. Anh có thể từ từ… Tôi sẽ không cản anh đến thăm con bé. Chúng ta có thể cùng nuôi dưỡng Tinh Tinh, làm người giám hộ chung cho con bé. Ý tôi là… anh hiểu ý tôi chứ?”

Tôi nói một tràng dài, vậy mà Kỳ Bạch chỉ lười biếng ngước mắt lên: “Em đang cầu hôn anh đấy à?”

“…”