Chương 8 - Về Nhà Tôi Nói Là Biệt Thự Nhà Mấy Người Đấy
Nhưng…
Họ đã làm quá tuyệt tình.
19.
Người tài trợ cho tôi luôn rất hào phóng, từ đầu đến cuối chưa từng bắt tôi phải làm gì cả.
Mãi đến khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi chủ động đề nghị đi ứng tuyển vào tập đoàn Chu thị.
“Gặp một lần đi.”
Lần đầu tiên tôi gặp người đã âm thầm giúp đỡ mình suốt bao năm —
là một cụ bà tóc bạc, quý phái và vô cùng trang nhã.
Trước giờ mọi liên hệ đều do trợ lý của bà ấy sắp xếp.
“Chào cháu, ta là Chủ tịch đương nhiệm của Tập đoàn Chu thị, là mẹ của Chu Chính Tắc…
cũng là bà nội ruột của cháu.”
Bà kể với tôi rất nhiều điều.
Bao gồm việc tài trợ cho tôi là để giúp con trai chuộc lỗi.
Bao gồm cả chuyện bà không ép tôi phải tha thứ cho vợ chồng Chu Chính Tắc hay Chu Linh Quân.
Bao gồm cả khả năng:
nếu tôi có thể cạnh tranh công bằng, thắng được cha con Chu Chính Tắc bằng thực lực,
thì bà cũng có thể ủng hộ tôi trở thành người thừa kế của nhà họ Chu.
Nhưng bà cũng rất thẳng thắn nói rõ:
bà sẽ không thiên vị tôi.
Con đường đó gần như là không thể đi được.
Tôi hỏi bà:
“Vậy bà có thể cho cháu một khoản tiền, để cháu và bà cháu dọn đến thành phố khác sống không?
Bà yên tâm, sau này cháu có tiền nhất định sẽ trả lại —
kể cả khoản tiền bà đã giúp đỡ cháu những năm qua.”
Bà nội mỉm cười dịu dàng:
“Cháu có thể buông bỏ, như vậy là tốt nhất rồi.
Tiền thì không cần trả đâu.
Vốn dĩ… đó là phần bà chuẩn bị cho cháu — cháu gái của bà —
chỉ là… cho sớm một chút mà thôi.”
Những chuyện sau đó do luật sư tiếp nhận.
Tài sản bà để lại cho tôi quá nhiều, bao gồm cả động sản lẫn bất động sản.
Tôi cả đời chưa từng tưởng tượng ra số tiền như thế.
Ngoài phần cổ phần trong Tập đoàn Chu thị, bà thực sự đã giao toàn bộ những gì thuộc về “người cháu gái nên có” cho tôi.
Tôi có hơi cảm động.
Nhưng…
việc nào ra việc nấy.
20.
Sau khi rời đi, tôi nhanh chóng thành lập công ty tại một thành phố tuyến một, cách xa hàng ngàn cây số.
Có tiền, quỷ cũng phải đẩy cối xay.
Mà tôi – có rất nhiều tiền.
Tiết kiệm dùng, tôi có thể thử sai nhiều lần.
Từ nhỏ đến lớn, công ty tôi từng sụp đổ, rồi lại gầy dựng lại.
Nhưng tôi chưa bao giờ bỏ cuộc.
Quy mô công ty ngày càng lớn hơn.
Tôi luôn giữ liên lạc với bà nội, mỗi năm đều quay về thăm bà.
Kinh nghiệm thương trường của bà là một kho báu mà cả đời tôi cũng học không hết.
Năm tôi ba mươi tuổi, tiễn đưa bà tôi về trời.
Bà sống đến 92 tuổi, qua đời vì tuổi già, là một cái tang đáng mừng.
Tôi không khóc, chỉ lặng lẽ lo liệu tang lễ cho bà thật chu đáo.
Năm tôi ba mươi lăm tuổi, công ty chính thức niêm yết.
Chu Gia Nguyệt – người đã được nhà họ Chu dốc toàn lực bảo vệ, sau ca ghép thận thành công –bị tố cáo lấy nội tạng bất hợp pháp, bị bắt giam.
Năm tôi bốn mươi hai tuổi, công ty tôi đã đủ lớn để ngang hàng với Tập đoàn Chu thị.
Tôi công khai xuất hiện tại lễ tang của bà nội, và trước mặt truyền thông,
tôi đưa ra chứng cứ Chu Linh Quân từng giúp Chu Gia Nguyệt mua nội tạng trái phép.
Chu Chính Tắc ngất xỉu tại chỗ.
Mẹ Chu định lao lên đánh tôi, nhưng bị vệ sĩ chặn lại.
Bản án mà Chu Linh Quân trốn tránh suốt 27 năm cuối cùng cũng ập đến.
Anh ta chính thức bị bắt.
Người hiến thận vốn đã mắc bệnh mãn tính, không lâu sau ca phẫu thuật đã qua đời.
Tính chất nghiêm trọng, đủ để cấu thành tội cố ý giết người.
Nhà họ Chu dốc hết tài sản cũng chỉ có thể lo được bản án tù chung thân.
Ngay sau đó, truyền thông cũng phanh phui:
Chu Linh Quân hơn 40 tuổi vẫn độc thân là bởi có quan hệ bất chính với Chu Gia Nguyệt.
Tập đoàn Chu thị vừa mất người thừa kế, vừa mất mặt, giá cổ phiếu lao dốc.
Tôi nhân cơ hội này, mua lại cổ phần rải rác,
biến mình thành cổ đông có tiếng nói tại Chu thị, thẳng thừng chen chân vào hội đồng quản trị.
Chu Chính Tắc dù giữ được Chu thị, nhưng bạc trắng đầu chỉ sau một đêm.
Mẹ Chu vì không chịu nổi loạt cú sốc, tinh thần rối loạn, bị đưa vào viện điều dưỡng.
Sau đó, Chu Chính Tắc tìm tôi nói chuyện riêng.
Gương mặt tiều tụy, mệt mỏi, phờ phạc khiến ông ta gần như không còn giống với người đàn ông tôi từng gặp năm mười lăm tuổi.
“Giờ thì Chu thị chỉ còn mình con là người kế thừa. Con hài lòng chưa?”
Tôi ngồi xuống đối diện, dáng vẻ ung dung, khóe môi khẽ cong.
“Chú Chu hiểu nhầm rồi. Tôi và nhà họ Chu… chẳng có quan hệ gì.