Chương 9 - Về Nhà, Một Mình Tôi Cân 5 Người - Về Nhà Tôi Có Bốn Anh Trai

Khi đến phòng bao, Thẩm Nhân Nhân đã ngồi bên trong đợi tôi, nhưng không còn vẻ hung hăng như trước, quần áo có chút bẩn.

 

"Bọn họ vì cô mà đuổi tôi đi. Cô rất đắc ý phải không?"

 

"Cô đoán đúng ghê luôn á."

 

Sắc mặt Thẩm Nhân Nhân lập tức trở nên khó coi, một lúc sau lại cười: "Tôi nói cho cô biết, cuối cùng tôi vẫn là người thắng thôi và cô… sẽ chết rất thảm."

 

"Ôi? Sao lại như vậy?" Tôi hứng thú hỏi.

 

Thẩm Nhân Nhân nhấc cằm lên: "Bởi vì tôi là nữ chính, có hào quang của nữ chính. Tôi càng công lược họ, họ càng đối xử tốt với tôi. Còn cô, mãi mãi là nữ phụ."

 

"Ôi, hóa ra là như thế. Vậy có phải nếu công lược thất bại, họ thất vọng đối với cô. Cô sẽ bị xóa sổ không?"

 

Cái này tôi biết rõ.

 

Tôi thấy được vẻ mặt khiếp sợ của Thẩm Nhân Nhân.

 

Sau khi sốc, Thẩm Nhân Nhân lập tức phản bác: "Họ sẽ không như vậy."

 

"Sao cô biết họ sẽ không như vậy?"

 

Tôi vừa dứt lời, cửa phòng mở ra. Thẩm Cảnh, Thẩm Dịch, Thẩm Nhuận, và Thẩm Tử Nghiễn cùng bước vào.

 

"Tôi đã nói, tại sao mỗi lần nhìn thấy cô tôi đều không kiểm soát được."

 

"Nhà họ Thẩm chúng tôi không có người nào tâm địa độc ác như cô."

 

"Cô vậy mà lại dám chiếm đoạt thân xác của Nhân Nhân."

 

"Cô đã giấu Nhân Nhân đi đâu?"

 

Tôi tiến lại gần Thẩm Nhân Nhân: "Nếu đã là sự thật, tất nhiên mọi người nên nghe cùng nhau. Tôi cũng đâu có ngu, mắc gì phải một mình đến gặp cô. Nhưng vẫn cảm ơn nha, cuối cùng tôi cũng biết tại sao cốt truyện lại lệch hướng."

 

Thẩm Nhân Nhân kêu lên một tiếng rồi ngất đi.

 

Khi tỉnh lại lần nữa, Thẩm Nhân Nhân nhìn mọi người trước mặt với vẻ mơ hồ.

 

Tôi biết Thẩm Nhân Nhân kia đã bị xóa sổ.

 

Còn đây mới là nữ chính thật sự.

 

"Chị Thất Thất."

 

"Ừ" Tôi đáp một tiếng, đây mới là nữ chính nguyên tác.

 

Thẩm Nhân Nhân đổi tên thành Thẩm Lạc Lạc.

 

Nhưng tôi không ngờ rằng sau khi Thẩm Nhân Nhân kia rời đi, bọn họ đều điên rồi.

 

Người anh hai vốn luôn khó chịu với tôi bỗng nhiên gửi tin nhắn, hẹn gặp tôi trên Thẩmg thượng.

 

Chiều tối, tôi đến nơi đúng hẹn.

 

Vừa bước vào, cả sàn nhà đầy hoa hồng đỏ.

 

"Cái… cái đó…" Thẩm Dịch gãi đầu.

 

"Thất Thất, tôi muốn ở bên em."

 

Dù câu nói này khá thẳng thắn, nhưng tôi cũng không thể nào tiếp thu nổi.

 

Chắc chắn là bị ma ám.

 

"Trước đây anh không biết tại sao mỗi lần thấy Thẩm Nhân Nhân lại không kiềm chế được mà nói những lời không hay với em. Đó thật sự không phải là ý của anh, nhưng giờ anh đã nhìn rõ bản thân mình, hãy cho anh một cơ hội."

 

Quá là chấn động.

 

"Để em suy nghĩ đã."

 

Tôi vội vàng trốn về nhà.

 

Tại cửa nhà, tôi gặp Thẩm Cảnh đang hút thuốc.

 

Thấy tôi trở về, Thẩm Cảnh dập tắt điếu thuốc.

 

Chưa kịp phản ứng, anh đã nắm chặt cổ tay tôi, nhét tôi vào ghế phụ.

 

"Anh trai…"

 

"Đừng gọi tôi là anh trai, tôi không phải anh của em!"

 

Giọng Thẩm Cảnh có chút khó chịu, nhưng tôi thấy sự kiềm chế và mâu thuẫn trong mắt anh.

 

Tôi im lặng.

 

Xe chạy nhanh hơn, tôi nắm chặt dây an toàn.

 

Một lúc sau, xe dừng lại ở một cây cầu.

 

"Thất Thất…"

 

Nghe giọng điệu của anh, tôi đã cảm thấy không ổn.

 

"Tôi cũng không biết tại sao, tôi không thể kiểm soát được việc nhớ đến em, rõ ràng trước đây tôi chỉ xem em như em gái. Nếu tôi nói tôi đã động lòng với em, em có chấp nhận không?"

 

Lời Thẩm Cảnh nói như sét đánh ngang tai.

 

Trơ ra cả một đêm tôi vẫn còn mơ màng.

 

Sáng hôm sau, vừa mở cửa, tôi thấy Thẩm Nhuận.

 

Thẩm Nhuận có chút đỏ mặt, nói năng lắp bắp.

 

Tự nhiên trong lòng bất an ngang.

 

"Anh ba, anh không phải chứ!?"

 

"Thất Thất, anh trước giờ đều không miễn cưỡng em, em cứ làm theo ý mình. Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, anh thật sự thích em. Nếu em đồng ý ở bên anh, anh nhất định sẽ thương em cả đời. Còn nếu em không muốn, anh sẽ sống cô đơn cả đời."

 

Nhìn vào mắt Thẩm Nhuận, tôi đóng sầm cửa lại.

 

Tôi nghĩ mình cần bình tĩnh một chút.

 

……

 

Sau khi bình tĩnh lại, tôi xuống lầu thấy Thẩm Cảnh vốn dĩ lạnh lùng lại đang mặc đồ ở nhà làm việc nhà.

 

Thẩm Dịch cầm hoa tươi.

 

Còn Thẩm Nhuận bê đồ ăn từ phòng bếp ra.

 

Nhìn quanh, tôi không thấy Thẩm Tử Nghiễn.

 

Đang thắc mắc, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Tử Nghiên từ ngoài bước vào, trên tay là món ăn vặt tôi thích nhất.

 

"Anh đã chạy khắp nơi để tìm đấy."

 

Tôi nuốt nước miếng.

 

【Quào, phải chọn ai đây trời, không mấy lấy hết được không? Dù sao cuộc đời ngắn ngủi, sao không tận hưởng.】

 

Rồi tôi thấy mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi với vẻ mặt vui mừng: "Thất Thất, em đồng ý rồi."

 

"Hả? Sao các anh biết?"

 

Tôi trố mắt ngạc nhiên.

 

Mọi người nhìn nhau một cái.

 

"Ngốc, vì chúng tôi đều có thể nghe được suy nghĩ của em."

 

Vậy là, ê khoan đã!! Vậy là tất cả những suy nghĩ trong lòng tôi họ đều biết hết!!!

 

Khi nhận ra điều này, tôi vội vàng tìm hệ thống.

 

[Khụ khụ, chỉ là một phần thưởng nhỏ thôi, không cần phải cảm ơn ta đâu. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo là thời gian tận hưởng của ký chủ. Ta đi ngủ đông đây, cô cứ thoải mái.]

 

Tôi không hiểu câu này có nghĩa là gì.

 

Sau khi ăn xong, tôi thấy mọi người đều nhìn tôi với vẻ không hiểu.

 

“Thất Thất, tôi cũng đói."

 

"Không phải vừa mới ăn sao…" Vừa kịp ý thức được điều gì đó, tôi lập tức co giò muốn chạy.

 

Giây tiếp theo, tôi bị bế lơ lửng lên.

 

"Ê khoan? Không phải, đợi đã…"

 

"Không đợi."

 

……

 

Đến một giờ sáng, tôi khát khô cổ, quơ quơ tay.

 

Dường như hiểu được suy nghĩ của tôi, Thẩm Cảnh lập tức đưa cho tôi một cốc nước.

 

"Thất Thất, uống nước đi."

 

Thẩm Nhuận xuống giường vào bếp nấu cơm

 

Thẩm Tử Nghiễn hôn nhẹ lên má tôi: "Bé cưng, để anh xoa xoa cho em."

 

Thẩm Dịch cũng không chịu thua.

 

Cơ mà sao… sao càng làm càng không đúng nhỉ.

 

……

 

Không được, nếu tiếp tục như thế này thì không ổn, hay là chia ca làm việc?

 

Thứ Hai, Thứ Ba, Thứ Tư, Thứ Năm.

 

Sau đó giải lao ba ngày .

 

"Chị ơi, hay là thứ Sáu chị để lại cho em nhé?"

 

Tôi thấy ánh mắt của Thẩm Lạc Lạc đang chằm chằm nhìn tôi.

 

[Hoàn toàn văn.]