Chương 4 - Về Nhà, Một Mình Tôi Cân 5 Người - Về Nhà Tôi Có Bốn Anh Trai

Tôi phủi bụi trên người: "Đúng, em cố tình đấy. Anh làm gì được em!?"

 

Trong lòng tôi nghĩ: 【Mắt không tốt thì lo đi khám đi, con mắt nào của anh thấy tôi cố tình? Nếu không phải Thẩm Nhân Nhân giơ chân cản tôi, tôi có ngã không? Dù sao thì các anh cũng không tin lời giải thích của tôi.】

 

"Tiểu Thất." Thẩm Tử Nghiễn thì thầm bên tai tôi.

 

"Dạ?"

 

Khi tôi quay lại, nhìn vào đôi mắt đẹp của Thẩm Tử Nghiễn, mọi cơn giận đang sôi trào lập tức tan biến.

 

【Ây da, giờ không phải là lúc để quan tâm đến Thẩm Nhân Nhân. Nếu không sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng ngắn trai đẹp của tôi mất, khó khăn lắm mới có chút thiện cả đây này.】

 

Sau đó tôi thấy trên mặt Thẩm Tử Nghiễn có chút đỏ ửng.

 

【Sao trước đây không thấy Thẩm Tử Nghiễn dễ ngại ngùng như vậy nhỉ. Đẹp trai quá đi, thật muốn hôn hon một cái.】

 

Chưa kịp nghĩ thêm, Thẩm Tử Nghiễn đã buông tay tôi ra.

 

Anh ấy khẽ ho một tiếng.

 

Tôi đầy thắc mắc.

 

"Anh tư, anh gọi em có chuyện gì á?"

 

"Không… không có gì."

 

Thẩm Tử Nghiễn lùi lại một bước.

 

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, giọng điệu ngọt ngào của Thẩm Nhân Nhân đã vang lên: "Anh hai, em không sao, chỉ là chân của em có lẽ phải mất nửa tháng mới khỏe."

 

Cười chết đi được, tốt nhất là cô ta cứ đứng không nổi, đỡ cho con ếch ghẻ ngồi không cắn người gây khó chịu.

 

Tôi vẫn tỉnh bơ: "Nếu vậy thì cô cứ ở trên giường đi."

 

Câu nói này làm cho Thẩm Dịch tức giận đến mức muốn đánh tôi.

 

Nếu không có Thẩm Nhuận cản lại, lúc này Thẩm Dịch đã lao vào tôi rồi.

 

Thẩm Cảnh đi đến, nắm tay tôi.

 

Trong lòng tôi: 【Nói chuyện thì nói, đụng chạm tôi làm gì?】

 

Thẩm Cảnh nắm tay tôi rồi lại buông ra, sau đó lại nắm chặt.

 

"Vừa rồi có chuyện gì?"

 

"Tôi muốn nghe sự thật." Thẩm Cảnh bổ sung thêm.

 

Tôi nhìn Thẩm Cảnh với ánh mắt kỳ lạ rồi đáp:

 

"Các anh đều thấy rồi mà."

 

【Còn có thể có chuyện gì nữa. Chính là Thẩm Nhân Nhân cố tình ngáng chân tôi, tôi chỉ là tương kế tựu kế chút mà thôi. Thế nào, hai người đều giả vờ không thấy sao? Còn nắm tay tôi nữa, lại còn sờ sờ, sao lại nắm nắm sờ sờ một hồi rồi buông ra, chột dạ phải không?】

 

Sau đó Thẩm Cảnh mất tự nhiên buông lỏng tay tôi ra.

 

"Đỡ em ấy lên lầu, một hồi để người hầu đưa lên, còn em…"

 

Thẩm Cảnh nhìn tôi, đột nhiên dừng lại.

 

Tôi lặng lẽ chờ đợi.

 

"Im lặng chút."

 

Ba chữ của Thẩm Cảnh khiến tôi cảm thấy không hiểu gì cả.

 

Đây là chê tôi nói nhiều sao?

 

Tôi chỉ nói có mấy câu thôi mà.

 

Hừ! Anh thật thiên vị.

 

Thẩm Nhân Nhân đã nghỉ ngơi hơn nửa tháng, tôi cũng có được sự yên tĩnh trong suốt thời gian đó.

 

Mỗi ngày không phải đi mua sắm thì cũng là lên kế hoạch tiêu tiền.

 

Đến cuối cùng, hệ thống không nhịn được nữa phát cáu: 

 

[Ký chủ, lẽ nào bây giờ cô vẫn không muốn tính toán chút cách để lật ngược tình thế sao?]

 

Tôi: "Không có hứng thú, dù sao ta không đấu lại đâu."

 

Câu trước là giả, câu sau là thật.

 

Nửa tháng sau, trường học khai giảng.

 

Ngày đầu tiên khai giảng, Thẩm Nhân Nhân không đi chung xe với tôi.

 

Thẩm Dịch đã đưa Thẩm Nhân Nhân đi từ trước.

 

Trong nửa tháng này, Thẩm Nhân Nhân đặc biệt bám lấy Thẩm Dịch.

 

Chẳng biết cô ta đã cho Thẩm Dịch uống loại thuốc mê gì, chỉ cần thấy tôi, mặt Thẩm Dịch không giấu nổi sự chán ghét.

 

Khi tôi tưởng rằng Thẩm Nhân Nhân đã nghĩ thông suốt, không ngờ cô ta lại chuẩn bị cho tôi một âm mưu lớn.

 

 

Vừa vào lớp, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi.

 

Khinh bỉ, tò mò và cả thương hại đều có.

 

Không cần đoán cũng biết Thẩm Nhân Nhân đã sắp đặt một câu chuyện thú vị cho tôi.

 

"Đây không phải là tiểu thư Thẩm Thất Thất sao?"

 

"Đừng nói vậy, biết đâu một ngày nào cái danh tiểu thư đó sẽ mất đi."

 

"À, cũng đúng, dù sao cũng là hàng giả."