Chương 8 - Vé Đứng Và Tình Yêu Đổ Vỡ

Lâm Diễn Thành hoảng hốt, lập tức lao ra chặn trước mặt họ: “Mấy người làm gì đấy?! Làm vậy là trái pháp luật! Mau dừng tay!”

Tôi liếc nhìn luật sư, anh ta nhanh chóng đưa ra một tấm danh thiếp: “Căn cứ theo quy định pháp luật, cô Tô có toàn quyền phá dỡ ngôi nhà này vì toàn bộ tài sản đều đứng tên cô ấy.”

Cả nhà họ Lâm đứng chết lặng.

9

Ngay cả bố mẹ chồng cũng cuống quýt cầu xin: “Uyển Nghi, có gì từ từ nói, từ từ bàn mà…”

Tôi chẳng thèm để ý.

Mẹ chồng tức điên, lao tới tát túi bụi vào mặt Đường Tư Tư, vừa ngồi đè lên người cô ta vừa mắng chửi không ngớt.

Đường Tư Tư sợ hãi cầu cứu Lâm Diễn Thành:“Diễn Thành, cứu… cứu em với! Á…!”

Tôi chỉ đứng yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát vở hài kịch diễn ra trước mắt.

Lâm Diễn Thành như muốn nổ tung đầu.

Một bên là bồ nhí đang mang thai — “ánh trăng trắng” trong lòng anh ta.

Một bên là ngôi nhà mà anh ta luôn mơ tưởng được thừa kế.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng anh ta lao tới đẩy mẹ mình ra, đau lòng ôm chặt lấy Đường Tư Tư, vừa hét lên với công nhân đang phá dỡ:

“Dừng lại! Đừng đập nữa! Tôi ký! Ký là được chứ gì?!”

Lâm Diễn Thành trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nói: “Tô Uyển Nghi, cô độc ác như vậy, sớm muộn gì cũng gặp quả báo!”

Quả báo à?

Tôi cầm lấy tập hồ sơ ly hôn vừa được ký.

Nhìn hai con người khốn khổ đang ngồi dưới đất, tôi khẽ cười:

Nếu có báo ứng… thì người phải nhận đầu tiên chắc chắn là các người.

Trước khi đi, tôi còn “tốt bụng” quay sang nhắc nhở Lâm Diễn Thành một câu:

“À đúng rồi, lúc nãy tôi có nhờ người nhắn với bố ruột của Đường Tư Tư — ông bố nát rượu ấy — rằng anh là người làm con gái ông ta mang thai.”

“Tôi đoán chắc giờ này ông ta cũng đang trên đường tới đây rồi đấy.”

Nói xong, tôi thản nhiên quay người rời khỏi.

Nghe đâu nhà họ Đường mấy năm nay muốn gả Đường Tư Tư đi cho tử tế mà khổ sở hết sức, ai vừa nghe đến hoàn cảnh nhà họ là chạy mất dép.

Giờ thì tốt rồi — có anh chàng Lâm Diễn Thành “chịu chơi” gánh trọn gói, nhà họ Đường lập tức bám theo không buông.

Tôi vừa bước ra khỏi sân nhà họ Lâm thì bố Đường đã đến nơi.

Vừa vào tới cửa, ông ta giáng cho Lâm Diễn Thành một cú đấm thẳng mặt, khiến anh ta phun máu ngay tại chỗ.

Quay sang Đường Tư Tư, ông ta gào lên: “Đồ con gái mất nết, mày làm mất mặt cả cái nhà này!”

“Định trông vào mày kiếm ít sính lễ, ai ngờ mày lại để người ta làm cho chửa hoang!”

Chưa hả giận, ông ta đá thêm cho Đường Tư Tư mấy cú nữa.

Rồi quay sang Lâm Diễn Thành, ông ta gằn giọng: “Cái thằng khốn này, làm con gái tao có thai thì phải đền tiền tổn thất danh dự cho tao!”

“Nói cho anh biết, cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới. Sính lễ tối thiểu tám vạn tám, nếu không thì tôi đi báo cảnh sát tội cưỡng hiếp!”

Lâm Diễn Thành đỏ bừng cả mặt, nghiến răng nói: “Ông đang gả con hay bán con vậy hả?”

Ông Đường nhìn anh ta tỉnh rụi: “Anh đã ngủ với người ta rồi, còn đòi cò kè mặc cả gì nữa? Không có tiền thì chuẩn bị ngồi tù đi!”

Bố mẹ chồng tôi vừa hoàn hồn chưa được bao lâu thì giờ lại choáng váng suýt ngất xỉu.

Quả đúng là “lấy cặn bã, phải dùng cặn bã để trị”.

Tôi không buồn nghe thêm những lời lẽ dơ bẩn nữa, xoay người rời khỏi ngôi làng nghèo nàn tăm tối ấy.

Ngoài khoản tiền mà Lâm Diễn Thành còn nợ tôi, tôi sẽ cho trợ lý đến thu đều đặn.

Còn lại, chúng tôi từ nay… không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Về sau, trợ lý đi đòi nợ về kể: Nhà họ Đường dày mặt chuyển hẳn vào sống cùng nhà với Lâm Diễn Thành. Mỗi ngày trong nhà đều ầm ĩ như cái chợ.

Lâm Diễn Thành không chỉ phải hầu hạ Đường Tư Tư đang mang thai, mà còn phải chăm luôn cả bà mẹ nằm liệt giường của cô ta.

Em trai Đường Tư Tư thì ba ngày hai bữa đến vòi tiền.

Cuối cùng, Lâm Diễn Thành không chịu nổi nữa, đổ hết tức giận lên người Đường Tư Tư, đánh cô ta đến mức bị sảy thai.

Đường Tư Tư cũng chẳng thèm giả vờ yếu đuối nữa, mặt dày ra mặt, bám riết đòi bồi thường.

Hai người từ cãi nhau thành đánh nhau, cùng lúc nhập viện.

Kết quả? Một người gãy tay, một người què chân. Ngay cả tàn phế cũng “phối hợp” với nhau thật là ăn ý.

Tôi chỉ khẽ cười. Đó gọi là — tình yêu đích thực chăng?

Tôi ký nốt vào bản hợp đồng cuối cùng, đưa lại cho thư ký.

Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào văn phòng. Xa rời một người sai, cuộc đời mới có thể tốt đẹp hơn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)