Chương 6 - Vé Đứng Và Tình Yêu Đổ Vỡ
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Nhưng thứ anh nhận được chỉ là lời từ chối nhẹ nhàng mà thẳng thắn: “Diễn Thành à, không phải em không muốn đổi cho anh… nhưng chỗ đó là giường trên, em đang mang thai mà. Lỡ leo lên leo xuống rồi té thì sao?”
Lúc này tôi chỉ muốn bật cười. Anh ta nịnh hỏng người rồi.
Suốt cả hành trình, tôi trò chuyện, cười đùa vui vẻ với các bác trai bác gái xung quanh, ăn uống thoải mái, không khí hòa đồng đến mức như người một nhà.
Nếu không có hai cái “bóng đen” Lâm Diễn Thành và Đường Tư Tư thỉnh thoảng làm loạn, thì chuyến đi này thật sự rất hoàn hảo.
Hơn 40 tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng.
Tôi tỉnh táo, tinh thần phơi phới thu dọn hành lý rời khỏi tàu.
Không lâu sau, tôi thấy Lâm Diễn Thành mặt mày bơ phờ, vừa khập khiễng vừa dìu Đường Tư Tư xuống tàu.
Thấy tôi, anh ta lập tức càm ràm:
“Em đi nhanh vậy làm gì, định đi đầu thai à? Mau đi gọi xe đi, anh sắp mệt chết rồi.”
“À mà nhớ gọi xe xịn chút nhé, Tư Tư đang mang thai, không ngồi nổi mấy cái xe hôi hám, chật chội đâu.”
Đường Tư Tư cảm động nhào vào lòng anh ta, lí nhí cảm ơn.
Thường ngày, Lâm Diễn Thành luôn tỏ vẻ mình là ông lớn.
Anh ta đã quen với việc được tôi chăm lo tất cả.
Dù là chuyện gì cũng mặc định giao cho tôi xử lý, bởi tôi có năng lực, có tiền – còn anh ta chỉ cần hưởng thụ.
Lần này, tôi không đôi co, cũng chẳng phản bác. Tôi gọi một chiếc xe riêng đúng như lời anh ta nói.
Sau khi bỏ hành lý của mình lên xe, tôi nghe từ xa tiếng gọi với theo của Lâm Diễn Thành: “Uyển Nghi! Mau qua đây khiêng hành lý của anh và Tư Tư lên xe!”
Tôi chỉ cười nhẹ nhìn hai người họ. Thật là… một cặp đôi hoàn hảo.
Rồi không buồn quay đầu, tôi lên xe, đóng cửa. Tài xế theo địa chỉ khách sạn tôi đưa, đạp ga rời đi.
Lâm Diễn Thành sững sờ nhìn xe rời bến. Anh ta khập khiễng đuổi theo, nhưng vì tê chân nên vấp ngã thẳng xuống đất, trông không khác gì một vở hài kịch tệ hại.
Tôi nghe loáng thoáng từ phía sau tiếng chửi rủa đầy cay nghiệt vang lên: “Tô Uyển Nghi! Đồ đàn bà khốn nạn!”
Tôi dựa người thoải mái vào ghế xe riêng. Có lẽ trước đây tôi đã quá chiều chuộng Lâm Diễn Thành, nên anh ta mới nghĩ dù có làm nhục tôi đến đâu, tôi cũng sẽ không rời bỏ anh ta.
Nhưng vở kịch hôn nhân lố bịch này… nên kết thúc rồi.
Và cũng đến lúc có người phải thật sự nếm mùi đau khổ.
7
Lâm Diễn Thành lúc nào cũng nói anh ta là con trai một trong nhà, sống xa bố mẹ nhiều năm, cả năm mới có dịp nghỉ phép về thăm.
Thế nên mỗi dịp lễ Tết, tôi luôn không ngại phiền mà theo anh ta về quê.
Năm đầu tiên sau khi cưới, tôi còn tự bỏ tiền túi ra sửa sang lại nhà cũ của ba mẹ anh ta ở quê, mua sắm đủ thứ đồ nội thất, máy móc điện tử.
Lễ Tết nào tôi cũng mang theo một đống quà đắt tiền về.
Gia đình anh ta lúc nào cũng đem những món đó ra khoe với xóm làng, như thể là công trạng của chính họ.
Vừa đặt chân tới khách sạn, điện thoại tôi đã reo. Là Lâm Diễn Thành gọi.
“Uyển Nghi, em lại nổi cái bệnh công chúa gì thế hả? Không phải đã nói là Tết này cùng về thăm bố mẹ anh sao? Em nói đi là đi là sao?”
“Bố mẹ anh còn đang hỏi em đi đâu đấy. Em làm dâu kiểu gì mà để người già lo lắng thế hả?”
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Họ thật sự quan tâm tôi ư? Nói đúng hơn là họ quan tâm đến mấy món quà trong vali của tôi thì có.
Dù sao thì lòng hiếu thảo của “quý tử” Lâm Diễn Thành cũng là tôi bỏ tiền ra duy trì hộ.
Không có tôi, anh ta chẳng khác nào hai bàn tay trắng.
Tôi uể oải ngồi phịch xuống ghế sofa, giọng thản nhiên: “Ồ! Anh chẳng phải đã dẫn theo Đường Tư Tư rồi sao? Tôi sợ đi theo lại làm phiền hai người tình cảm ngọt ngào nên mới tự giác đặt khách sạn cho mình. Anh không nghĩ nên khen tôi một câu sao?”
Lâm Diễn Thành giận sôi máu, nhưng chỉ dám hạ giọng trách mắng: “Em thế là đủ rồi đấy! Anh đã nói bao nhiêu lần, Tư Tư chỉ là đồng hương với anh, tiện đường về chung mà thôi. Em còn định làm ầm lên đến bao giờ?”
“Sao em lại trẻ con, vô lý như vậy? Bố mẹ anh vẫn luôn nhắc tới em đấy!”
“Anh cho em nửa tiếng, nếu còn muốn làm con dâu nhà họ Lâm thì lập tức về ngay cho anh.”
Nói xong, anh ta cúp máy cái rụp.
Chỉ là đồng hương thôi à? Nói cho có lệ thì đúng hơn.
Chẳng qua là nhà họ Lâm chê Đường Tư Tư vừa nghèo vừa vướng em trai, chứ nếu không, anh ta đã sớm chính thức cưới cô ta rồi còn gì.
Trên tàu, tôi đã bảo thư ký điều tra toàn bộ chi tiêu của Lâm Diễn Thành trong mấy năm qua.
Và ngạc nhiên chưa: hơn phân nửa số tiền đó đều đổ dồn vào Đường Tư Tư.
Đúng là một chiêu “đánh tráo thái tử”, lấy thân nuôi “bạch nguyệt quang”.
Thậm chí tiền khám thai định kỳ của Đường Tư Tư cũng từ tài khoản của tôi mà ra.
Tôi không chần chừ, lập tức gọi cho luật sư: “Giúp tôi chuẩn bị hồ sơ ly hôn và giấy tờ xác nhận nợ cá nhân.”
Vừa nói chuyện với luật sư xong, tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng khách sạn.
Không ngờ, Lâm Diễn Thành lại dẫn cả bố mẹ và họ hàng tới tận nơi tìm tôi.
Vừa mở cửa, bố mẹ chồng đã tỏ vẻ nhiệt tình nắm tay tôi: “Uyển Nghi à, sao lại ra khách sạn ở? Ở đây một ngày chắc tốn kém lắm nhỉ! Sao lại tiêu xài hoang phí thế!”