Chương 1 - Vật Tế Trong Đêm Tối
Bạn trai muốn đưa tôi về quê để xem lễ tế Tổ Thần.
Không ngờ sau khi vào đến thôn, tôi mới vỡ lẽ: hắn muốn dùng tôi làm vật tế.
Nhưng bọn họ nào biết tôi đã chẳng còn được coi là người nữa rồi .
1
Cô em gái nghe nói tôi đi theo người bạn trai mới quen được mười ngày về quê, tức giận làm ầm lên một trận, tiếng gào xuyên thủng cả màng nhĩ: “Chị hai, tại sao chị không dẫn em theo!”
Để tránh bị “tai nạn nghề nghiệp”, tôi nhanh tay lẹ mắt cúp điện thoại.
Trong mắt bạn trai Lục Hạo lóe lên tia toan tính. Hắn cười nói : “Hóa ra em còn có một cô em gái nữa à ! Sao chưa bao giờ nghe em nhắc tới thế?”
“ Đúng lúc chúng ta chưa đi xa, để anh quay lại đón cô ấy đi cùng nhé!”
Tôi giữ tay lái của hắn lại , nhạt giọng nói : “Không cần.”
“Có sao đâu , đông người càng vui mà!”
Tôi làm tròn nghĩa vụ của một người “bạn gái” đúng mực, có lòng tốt nhắc nhở: “Con bé mà đi , anh sẽ sống không bằng c.h.ế.t đâu .”
Nhưng rõ ràng Lục Hạo không cảm kích, hắn nghe tôi nói xong thì “ha ha” cười lớn:
“Nhĩ Tiệp, hóa ra em cũng biết nói đùa cơ đấy! Anh còn tưởng em nghiêm túc lắm chứ!”
Tôi nhún vai: “Em chưa bao giờ nói đùa.”
Tôi nói thật, tiếc là hắn không tin.
Lại còn làm ra vẻ như chợt hiểu ra điều gì đó.
Hắn bắt đầu dùng đôi mắt đào hoa đa tình để “phóng điện” với tôi , tự cho là đúng bảo rằng: “Nhĩ Tiệp, không phải em đang ghen đấy chứ?
“Ngoan, yên tâm đi , người anh yêu nhất là em. Đừng có ghen tuông linh tinh nhé!
“Bây giờ chúng ta đi đón em gái em nhé. Đến nơi rồi , anh nhất định sẽ cho hai chị em một chuyến đi nhớ đời!”
Trong mắt Lục Hạo lóe lên sự hưng phấn, giống như sự háo hức của kẻ đi săn sắp bắt gặp con mồi.
Tôi không ngăn cản hắn nữa, lơ đãng nhìn những tảng núi đá hình thù kỳ quái bên ngoài.
Tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, đúng không ?
2
Lục Hạo tức tối đá mạnh vào cửa xe:
“Tà môn thật! Xe chẳng hỏng hóc gì, sao lại không chạy được ?”
Sắc mặt hắn khó coi, cố nén giận nói với tôi : “Nhĩ Tiệp, phiền em xuống đẩy xe giúp anh được không ?”
Tôi sảng khoái đồng ý ngay.
Vừa mới xuống xe, tôi còn chưa kịp động tay thì xe đã nổ máy.
Lục Hạo c.h.ử.i một câu “thần kinh” rồi lại gọi tôi lên xe.
Đúng lúc này , trên đỉnh núi đột nhiên truyền đến tiếng “ầm ầm”.
Rất nhiều đá vụn từ trên cao trượt xuống.
“Đá lở! Mẹ kiếp, sao lại đen đủi thế này !”
Mấy tiếng c.h.ử.i rủa vang lên, kèm theo đó là tiếng xe ô tô gầm rú lao vút đi …
Nhìn chiếc xe phóng đi như bay cuốn theo bụi mù, tôi khẽ cười thành tiếng.
3
Xe chưa chạy được bao xa thì nghe thấy một tiếng “rầm” cực lớn.
Một tảng đá khổng lồ như từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào thân xe.
Cửa xe bên ghế lái lập tức lõm sâu vào trong.
Đầu Lục Hạo ngoẹo sang một bên, không biết sống c.h.ế.t thế nào.
Tôi khẽ nhếch khóe miệng, ngoắc ngoắc ngón tay.
Chiếc xe vốn đang đứng yên bỗng giống như thước phim tua ngược, từ từ… lùi lại rồi dừng ngay bên cạnh tôi .
Tôi vuốt ve thân xe, mỉm cười nói một câu: “Ngoan lắm”.
Sau đó, một luồng hắc khí vui vẻ bay ra từ trong xe, trong chớp mắt đã tan biến.
4
Tôi khoanh tay lạnh lùng quan sát gã “bạn trai mới” đang hôn mê bất tỉnh.
Tên khốn này không chỉ muốn lừa tôi mà còn đ.á.n.h chủ ý lên cả em gái tôi .
Đúng là không muốn sống nữa rồi !
Nếu không phải nể tình hắn còn giá trị lợi dụng thì hôm nay tôi đã cho hắn m.á.u b.ắ.n đương trường rồi .
Tuy nhiên, tôi cũng sẽ không để hắn sống yên ổn đâu .
Tôi kéo cửa xe ra , đạp mạnh vào chân phải của hắn …
Lục Hạo rên lên một tiếng đau đớn, từ từ tỉnh lại .
Vừa tỉnh dậy, hắn liền phát hiện chân phải không cử động được , ôm lấy chân kêu “ai ui” không ngớt.
Tôi giả vờ giúp hắn kiểm tra, bóp mạnh vào chỗ gãy rồi kết luận: “E là gãy xương rồi !”
“Á! Em nhẹ tay chút!”
Thấy hắn đau đến toát mồ hôi hột, với tư cách là “bạn gái”, tôi tốt bụng an ủi: “Thiên tai nhân họa, chuyện không ai muốn mà.
“Hay là chúng ta quay về trước đi ?
“Dù sao lễ tế Tổ Thần có anh hay không cũng thế. Anh đâu phải nhân vật chính, không về cũng chẳng sao đâu .”
Hắn nghe xong, không chút suy nghĩ liền từ chối.
Khăng khăng đòi phải về nhà ngay hôm nay, hơn nữa còn bắt buộc phải đến trước nửa đêm.
Tôi nhìn hắn đầy ẩn ý.
5
Tên Lục Hạo này cũng thật trơ trẽn. Hắn tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện lúc nãy bỏ mặc tôi lại rồi bỏ chạy.
Cũng có thể do hắn quá tự tin, cảm thấy “sức quyến rũ” của mình đủ để khiến tôi mê muội .
Dù sao chúng tôi mới quen nhau mười ngày mà tôi đã chịu theo hắn về quê.
Tôi vốn dĩ cũng có “mục đích không đơn thuần”, đương nhiên sẽ không vạch trần hắn , rất vui vẻ phối hợp diễn kịch cùng hắn .
Chân hắn phế rồi , vậy nên hành trình tiếp theo sẽ do tôi làm tài xế.
Tôi có một cái tật xấu , đó là mù đường.
Đương nhiên… cũng không biết lái xe.
Nhưng không sao cả.
Bạn sẽ thấy trên con đường hoang vu không bóng người , một chiếc xe con thiếu mất cửa, bị bao phủ bởi một luồng hắc khí đang lao đi vun vút.
Thỉnh thoảng trong xe lại truyền ra vài tiếng kêu đau đớn.
Dù sao thì đường xá cũng xấu , chuyện này có thể trách ai được chứ?
Con đường Lục Hạo chỉ dẫn vô cùng hẻo lánh hoang vu, thậm chí còn chẳng có sóng điện thoại. Đây quả là địa điểm lý tưởng để g.i.ế.c người cướp của.
Tôi khẽ mỉm cười .
Trêu đùa lũ súc sinh làm điều xằng bậy, tôi chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.
Chỗ nào nhiều đá, tôi cứ nhắm chỗ đó mà lao vào …
“Á!”
Lục Hạo bị xóc nảy đau đến trắng bệch cả mặt.
Nhìn bộ dạng đó, có vẻ hắn không muốn nhịn nữa, sắp phát tác rồi .
Tôi phanh “két” một cái cho dừng xe lại .
6
Tôi khoanh hai tay trước ngực, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn:
“Anh có phiền không hả! Cứ rên rỉ mãi, ảnh hưởng tôi lái xe có biết không ?!
“Đàn ông đàn ang, có tí đau ấy mà cũng không chịu nổi à ?!
“Nếu anh thực sự không chịu được thì tôi sẽ lái xe quay về, đi thẳng đến bệnh viện!”
Sự oán độc trong mắt Lục Hạo lóe lên rồi biến mất, nhưng giờ hắn chỉ là một tên phế nhân, lại còn phải cầu cạnh tôi .
Thêm vào đó…
Hắn đành phải hạ mình kiên nhẫn dỗ dành tôi .
Cuối cùng, tôi miễn cưỡng để hắn “dỗ dành” xong.