Chương 5 - Vàng Mẹ và Cơn Đau
5
Mẹ tôi không nhận ra sự thay đổi đó, nuốt xong thì ung dung cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm, đắc thắng nói:
“Bây giờ xem mày còn cách nào chứng minh nữa không.”
Một nữ cảnh sát đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, nét mặt cô ấy căng nhịn, ánh mắt nhìn tôi xen lẫn xót xa.
Cô bước lại gần, dùng chìa khóa mở còng tay cho tôi, rồi nói với hai đồng nghiệp đã còng tôi:
“Chưa xác minh được chứng cứ, làm việc cũng nên giữ chút nhân tình. Ra mua ít bông băng, cồn sát trùng về băng tay cho cô ấy.”
Cô liếc qua bộ đồ ngủ mỏng manh trên người tôi, tháo áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi. Thấy tôi ngơ ngác, cô dịu giọng:
“Cô còn gì khác để chứng minh là tiền của cô không?”
Tôi gục mặt xuống bàn, tuyệt vọng, mắt đỏ hoe, nước mắt chảy ngược vào miệng.
Mặn chát, y như bát mì bò năm nào tôi ao ước.
Đau quặn mật làm đầu óc rối tung, tôi lắc đầu. Tôi không muốn chứng minh gì nữa.
Tôi nghĩ, cứ để tôi ôm cái danh tiếng bẩn thỉu này mà chết đi cũng được. Dù sao với tình trạng của tôi bây giờ, không làm gì thì cái chết cũng sớm đến gõ cửa.
Tôi chỉ không ngờ, mẹ mình còn gấp gáp hơn cả thần chết, đòi hỏi nhiều hơn cả cái chết.
Nữ cảnh sát nhận ra sự tuyệt vọng trong mắt tôi, đứng dậy rót cho tôi một ly nước ấm.
Bàn tay ấm áp nhẹ vỗ lưng tôi:
“Cô nói vì bệnh nên bán vàng. Cụ thể là bệnh gì? Kể cho tôi nghe một chút được không?”
Sự quan tâm này khiến cơn kích động trong tôi dần lắng xuống.
Thấy không, tôi thật ra chỉ là một người quá thiếu tình thương, đến mức chỉ cần một chút quan tâm thôi, tôi lại muốn sống tiếp.
Một ngày nay tôi chưa uống giọt nước nào, bản năng sinh tồn khiến tôi cầm cốc nước uống vài ngụm.
Nhưng chỉ vài giây sau, dạ dày phản ứng dữ dội, tôi nôn sạch tất cả nước vừa uống.
Đây là hệ tiêu hóa sụp đổ vì sỏi mật nặng, tôi hiểu rất rõ.
Chú công an già thấy vậy, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Cậu cảnh sát trẻ vội chạy ra hiệu thuốc.
Chú già nhìn tôi một cái, nhớ lại mọi việc ban nãy, xấu hổ đến tay chân lóng ngóng.
Ông nhanh tay rút mấy tờ giấy, đưa cho tôi, rồi chẳng ngại dơ bẩn, cúi xuống lau chỗ nước nôn trên sàn.
“Lúc trước nếu có chuyển khoản qua ngân hàng hay tin nhắn gì đó, cũng là chứng cứ. Chúng tôi có thể giúp cô trích xuất.”
Ánh mắt tôi bỗng sáng lên, nhớ tới cái điện thoại cũ – đồ thừa em trai ném cho tôi hồi xưa.
Từ lúc 7, 8 tuổi, nó đã được bố mẹ mua cho bao nhiêu đồ điện tử.
Năm đầu đi làm, tôi còn dùng tiền thưởng mua cho nó một cái máy tính.
Hồi đó, nó chê cái điện thoại đang xài chậm, liền tiện tay quăng cho tôi như ban ơn.
Tôi chính là dùng chiếc điện thoại đó để nhắn tin với mẹ, bàn chuyện mua vàng, lưu lại mọi chi tiết.
Tôi móc từ túi đồ ngủ ra cái máy, vừa mở lên đã bị sóng tin nhắn chửi rủa dồn dập.
Thậm chí cả đồng nghiệp cũ và sếp trước đây cũng nhắn.
Trong tin nhắn họ còn đính kèm video do hàng xóm đăng lên mạng xã hội.
Mạng bị giật cứng nửa phút, tôi mới mở được video.
Trong đó, họ nói tôi giả bệnh để tránh pháp luật, nói tôi bất hiếu, ăn trộm vàng dưỡng già của mẹ.
Bên dưới là vô số bình luận chửi rủa:
“Loại phụ nữ này đúng là yểu mạng, chưa bệnh thì sớm muộn cũng bệnh. Ăn trộm tiền dưỡng già của mẹ, ghê tởm. Chết sớm đi.”
“Ốm nhom vậy, chắc nghiện rồi. Hay thật sự bị bệnh? Chờ cơ quan chức năng xác nhận!”
“Nhìn cái mặt vô cảm kìa, đúng kiểu đáng ghét ngoài đời. Có người hàng xóm như này đúng là xui tận mạng.”
Tôi cố gắng phớt lờ những lời chửi rủa, lục lại bệnh án, đưa cho nữ cảnh sát xem.
Cô xem xong, nhíu chặt mày, ánh mắt thêm lo lắng:
“Căn bệnh này đúng là phải mổ sớm, không được để lâu.”