Chương 3 - Vàng Mẹ và Cơn Đau
3
Ra xã hội đi làm, tháng lương đầu tiên, tôi mua vòng tay tặng mẹ.
Tiền thưởng tôi mua giày da cho bố.
Tiền thưởng cuối năm tôi mua máy tính cho em trai.
Còn bản thân thì chỉ dám bỏ ra mười đồng mua một bát mì bò – món hồi nhỏ chưa bao giờ được ăn nhưng luôn ao ước.
Em trai thấy tôi cầm bát mì, liền bịt mũi, nhăn nhó:
“Chị, sao chị lại ăn cái này? Ngày xưa đi học, ba đưa chị đến trường, còn ngày nào cũng chở em đi ăn món này. Em ngửi thôi cũng muốn ói rồi.”
Nghe câu này, tôi sững người.
Ngực như có thứ gì đó muốn xé nát da thịt, chui ra ngoài.
Nước mắt không kìm nổi, lăn từng giọt lớn xuống bát mì, hòa cùng nước súp mặn chát và cay xè.
“Thì ra mì bò mặn thế này, chẳng ngon như mình tưởng. Giá mà biết trước, đã chẳng mơ ăn nó bao năm. Uổng phí bao nhiêu giấc mơ.”
Tôi quay mặt đi, cố giả vờ không quan tâm, móc chiếc điện thoại cũ em trai bỏ lại, mở video.
Nhưng đoạn video hiện ra trên màn hình khiến bát mì mắc nghẹn nơi cổ họng.
Giọng nữ máy móc vang lên.
Tôi xem đi xem lại, cho đến khi điện thoại nóng ran, cạn pin và tự tắt máy.
Giọng nói ấy như ma âm, lặp đi lặp lại trong đầu tôi, cho đến tận bây giờ.
Tôi gần như thuộc lòng từng chữ:
“Người có tính cách ‘lấy lòng’ là những người từ nhỏ thiếu tình thương, luôn đặt nhu cầu của người khác lên hàng đầu, quá chú ý đến ánh nhìn của người khác, thiếu cảm giác an toàn, nhạy cảm, tự ti, luôn tự dằn vặt, trong lòng hiểu mọi đạo lý nhưng không tìm được lối thoát cho chính mình…”
Tôi buông điện thoại, bật cười khẩy với thứ “gà độc truyền động lực” này:
“Bố mẹ tôi yêu tôi mà, tôi đâu có đáng thương như trong mấy video này, ha.”
Khi ấy, tôi đúng là ngốc.
Ngốc đến mức dùng tiền bạc và công sức để mua lấy tình thân.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ vừa bước ra đời, khát khao được yêu thương.
Những khổ sở về sau, chỉ là quả báo do chính sự cố chấp muốn có tình yêu ấy kết thành.
Nếu được chọn lại, khi còn nhỏ bé và không nơi nương tựa, tôi liệu còn cách nào khác đây?
Nếu ngay cả tôi cũng quay sang oán trách cái bản thân nhỏ bé năm xưa vì đã lựa chọn hèn mọn đó, thì chẳng khác nào phản bội chính mình.
Tôi nghĩ, vở kịch về tình thân này, từ đầu đến cuối, là chính tôi tự đạo diễn, tự mình hóa thân làm con hề, cam tâm chìm trong đó, chẳng muốn tỉnh dậy mà thôi.
“Dậy! Mau tỉnh dậy!”
“Sắp tới đồn rồi đấy, lo mà suy nghĩ kỹ đi. Vàng mày lấy kiểu gì, trong lòng mày tự rõ!”
Trong phòng hòa giải của đồn công an, em trai tôi ngồi cạnh mẹ, ngay giữa phòng.
Mẹ căng cứng nét mặt, khẽ nói với em:
“Mẹ đâu có nghĩ bây giờ giá vàng cao thế. Mẹ tính bán được giá, ai ngờ giờ vàng cả ngàn một gram…”
Em trai cắm cúi nghịch điện thoại, chẳng buồn để ý lời mẹ.
Công an đưa tôi vào phòng, lần nữa yêu cầu mẹ kể lại toàn bộ sự việc.
Khuôn mặt mẹ nhăn như khổ qua nhưng lời nói thì không đổi:
“Nó dù sao cũng nảy lòng tham, lấy trộm vàng của tôi, nhưng dù sao vẫn là người một nhà. Chỉ cần nó giao lại vàng, tôi bỏ qua không truy cứu nữa.”
Chú công an già đập bàn một cái, nghiêm giọng cảnh cáo tôi:
“Nghe rõ chưa? Mẹ cô còn thương cô như vậy, mau khai thật đi!”
Mẹ nghe thế, ánh mắt né tránh, thoáng nhìn về phía tôi.
Hiểu quá rõ bà, tôi biết bà đang đánh cược.
Cược rằng tôi không có chứng cứ chứng minh số vàng này là chúng tôi cùng góp tiền mua từ mười năm trước.
Tôi chỉ thấy buồn cười.
Buồn cười đến mức nghẹn thở, ngực phập phồng, từng hơi hít vào như rách cả lồng ngực.
Tôi vùng vẫy đứng dậy hết lần này tới lần khác, dù tay bị còng cứng vào ghế, cổ tay rách toạc máu.
Giọng tôi vừa khàn vừa nghẹn: