Chương 7 - Vận Mệnh Của Bảo Gia Tiên
Hắn hủy hết những cuộc xã giao không cần thiết, gần như ăn ở luôn tại nhà tổ.
Mỗi sáng đều dậy sớm hỏi han, tự mình giám sát bếp núc chuẩn bị đồ ăn cho Phương Lê.
Cô nghén nặng, hắn sốt ruột chạy ngược chạy xuôi.
Cô bị chuột rút, hắn nửa đêm dậy học cách xoa bóp.
Cô đi khám thai, hắn nhất định tự lái xe đưa đón, cẩn thận che chở.
Hắn quay lại xử lý công việc công ty, nhưng không còn là kẻ cuồng việc như trước, mọi thứ đều đặt Phương Lê và đứa bé lên hàng đầu.
Hắn học cách nói lời dịu dàng, vụng về tìm cách chọc cô cười.
Quà tặng không còn là trang sức đắt tiền, mà là cuốn sách thiết kế bản in hiếm cô từng nhắc tới, hay một món quà vặt gắn với ký ức tuổi thơ của cô.
Ánh mắt hắn nhìn cô, tràn đầy áy náy, yêu thương, và cả sự cầu xin dè dặt.
Phương Lê không phải sắt đá.
Cô nhìn thấy sự thay đổi của hắn, cảm nhận được thành ý ấy.
Có lúc hắn vụng về xoa bóp chân cho cô, cô nhìn nghiêng gương mặt chăm chú của hắn, trong mắt thoáng qua một giây mềm lòng và bối rối.
Nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh giằng co ở từ đường hôm đó, nhớ đến kim tiêm lạnh lẽo và nỗi tuyệt vọng tột cùng, chút mềm yếu ấy lập tức đóng băng.
Cô vẫn chưa từng gật đầu.
Giữa hai người, tồn tại một lớp băng vô hình.
Cố Mặc Bạch liều mạng muốn sưởi ấm, còn Phương Lê thì không dám tiến lại gần thêm lần nữa.
Tôi đứng trong bài vị nhìn tất cả, lòng cũng rối bời.
Tôi hận Cố Mặc Bạch vì những chuyện hỗn đản trước kia, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, lại thấy đáng thương.
Tôi biết trong lòng bạn thân vẫn còn hắn, nếu không cô sẽ không vì sự xuất hiện của hắn mà cảm xúc dao động, sẽ không vô thức nhíu mày khi hắn mệt mỏi.
Nhưng tôi cũng sợ.
Sợ cô mềm lòng quá nhanh.
Sợ gã đàn ông tồi tệ ấy bản chất chưa đổi, rồi sẽ lại làm cô tổn thương thêm một lần nữa.
Vì thế tôi giữ im lặng, chỉ khi cô tâm sự với tôi, mới khẽ nói:
“Bạn ơi, dù cậu chọn thế nào, hạnh phúc của cậu là quan trọng nhất. Nhưng hãy nhớ, bảo vệ bản thân và em bé — luôn là điều số một.”
10.
Thời gian lặng lẽ trôi qua chớp mắt đã đến ngày dự sinh của Phương Lê.
Sáng hôm ấy, cô bắt đầu xuất hiện những cơn co thắt đều đặn.
Cố Mặc Bạch là người đầu tiên phát hiện ra, sắc mặt tái nhợt, còn căng thẳng hơn cả cô, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh.
Hắn bế ngang cô lên, cẩn thận đặt vào hàng ghế sau của chiếc xe gia đình đã chuẩn bị sẵn, dặn tài xế chạy nhanh nhất nhưng ổn định nhất, hướng thẳng đến bệnh viện tư nhân do nhà họ Cố đầu tư.
Ông cụ cùng vài thành viên chủ chốt trong gia đình cũng lập tức xuất phát theo.
Chiếc xe vừa rời khỏi khu nhà tổ họ Cố, chuẩn bị nhập vào trục đường chính.
Đột nhiên, một chiếc siêu xe màu đỏ từ bên hông điên cuồng tăng tốc lao tới!
Sau vô lăng, chính là Đường Tuế Tuế với gương mặt méo mó, ánh mắt điên loạn!
“Cố Mặc Bạch! Phương Lê! Chính các người đã hủy hoại tôi! Vậy thì cùng chết đi!!!”
Tiếng hét chói tai của Đường Tuế Tuế xuyên qua cửa kính xe truyền đến một cách mơ hồ.
“Cẩn thận!”
Đồng tử Cố Mặc Bạch co rút dữ dội, căn bản không kịp suy nghĩ.
Trong tích tắc ngắn ngủi, hắn lập tức nhào người che chắn trước Phương Lê, dùng thân mình ôm chặt lấy cô và bụng bầu đang nhô cao, đồng thời quát lớn với tài xế:
“Bảo vệ đầu! Đâm vào lan can bên trái!”
Đó là tình huống đặt chính hắn vào nguy hiểm, nhưng lại có thể giảm thiểu tối đa tổn thương cho Phương Lê.
Tài xế được huấn luyện chuyên nghiệp, theo phản xạ lập tức đánh lái.
“RẦM ——!!!”
Tiếng va chạm vang lên chấn động.
Chiếc xe thể thao màu đỏ đâm mạnh vào phần hông sau xe gia đình, nhưng nhờ mệnh lệnh kịp thời của Cố Mặc Bạch, điểm va chạm đã bị lệch.
Chiếc xe mất lái, va sát lan can một đoạn, cuối cùng dừng lại. Túi khí bung ra toàn bộ.
Bên trong xe hỗn loạn.
Người chịu đòn đầu tiên chính là Cố Mặc Bạch.
Hắn bật ra tiếng rên đau đớn, máu từ trán trào ra không ngừng, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt.
Nhưng hắn không màng đến mình, ngay lập tức cúi đầu kiểm tra Phương Lê đang trong lòng:
“Lê Lê! Em thế nào rồi? Có đau bụng không?”
Phương Lê hoảng loạn đến tái mặt, bụng dưới quặn đau từng cơn dữ dội, dường như… đã vỡ ối.
Nhưng thứ khiến cô hoảng sợ hơn là gương mặt đầy máu của Cố Mặc Bạch.
“Mặc Bạch! Anh đang chảy máu! Anh…”
“Anh không sao! Đừng sợ!” – Cố Mặc Bạch nghiến răng, cố gắng chịu đau mở cánh cửa xe đã bị biến dạng, “Mau! Có ai không! Đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện! Nhanh!”
Bên ngoài đã rối loạn cả lên.
Chiếc xe bảo vệ đi phía sau lập tức dừng lại, khống chế Đường Tuế Tuế – kẻ cố tình đâm xe.
Người đi đường gọi cảnh sát, cảnh sát giao thông và xe cấp cứu nhanh chóng đến nơi.
Khi Cố Mặc Bạch được cáng cứu thương đưa ra khỏi xe, hắn đã bắt đầu lơ mơ vì mất máu và đau đớn, nhưng vẫn cố nắm chặt tay một y tá, ánh mắt mơ hồ mà cố chấp:
“Cứu cô ấy trước… bảo vệ đứa bé… bảo vệ cả mẹ nó… nhất định phải giữ được họ… tôi còn nợ họ… tôi phải trả…”
Phương Lê cũng được đặt lên một chiếc cáng khác, nhìn theo hướng hắn được đẩy vào phòng cấp cứu, nước mắt tuôn như mưa.
Cơn đau bụng như xé, nhưng lớp băng trong tim cô… đã bắt đầu tan chảy.