Chương 8 - Vận May Từ Nam Thần Học Bá

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhưng ngay sau đó, hắn lại biểu cảm căm phẫn, nhanh tới mức khiến tôi nghĩ lúc nãy mình hoa mắt.

“Giang Bạc Dự, bây giờ cậu hài lòng rồi chứ? Đẩy Tích Ngữ thành ra thế này, cậu còn mặt mũi tới gặp cô ấy à?”

Hắn thật sự đáng ghét, đến mức Chung Dịch Minh cũng không chịu nổi:

“Bệnh viện cấm ồn ào, cậu biết thế nào là lễ độ không?”

Nghiêm Minh vẫn không giận, khoanh tay đứng phía sau, tiếp tục kích động:

“Dì ơi, nó cũng nhìn rồi, đuổi nó đi đi. Tích Ngữ chắc chắn không muốn kẻ này đến gần cô ấy đâu.”

Mẹ Mạc Tích Ngữ vốn đã không ưa Giang Bạc Dự, nghe vậy cũng không kiên nhẫn thêm được nữa:

“Cậu đi được chưa?”

Giang Bạc Dự trầm ngâm, rồi nói nhỏ:

“Cho cháu nói với cô ấy một câu thôi.”

Cậu cúi người, nhìn Mạc Tích Ngữ đang nhắm mắt, giọng nhẹ nhàng:

“Mạc Tích Ngữ, đừng ngủ lười nữa. Mau khỏe lại, được không? Cậu từng nói, sẽ gặp tớ trên đỉnh cao, đừng nuốt lời.”

Mẹ cô ấy nghe đến đây, đôi mắt cũng đỏ hoe, không kìm được nước mắt.

Giang Bạc Dự đứng dậy, quay sang tôi:

“Đi thôi.”

“Ừ.”

Tôi theo sau Giang Bạc Dự, vừa ra đến cửa thì bỗng khựng lại.

“Sao vậy?” – cậu hỏi.

Tôi nhìn chằm chằm Mạc Tích Ngữ:

“Cô ấy… vừa cử động phải không?”

Nghiêm Minh sửng sốt:

“Không thể nào!”

Hắn quay đầu, đôi mắt đầy hoảng sợ, không dám tin.

“Triêu Triêu, cậu thật sự thấy không?” – Giang Bạc Dự hỏi.

“Thật! Cô ấy… cô ấy lại cử động rồi!” – Tôi kích động chỉ về phía giường bệnh.

Tiếng báo động của máy móc vang lên, kèm theo tiếng kêu bíp bíp bíp.

Giang Bạc Dự phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy ra ngoài:

“Bác sĩ! Bác sĩ!”

Vài y tá và bác sĩ lao đến, chúng tôi vây quanh giường bệnh.

Vài giây sau, mẹ Mạc Tích Ngữ hét lên:

“Tích Ngữ thật sự cử động rồi!”

Cả phòng bệnh vỡ òa trong cảm xúc, tất cả vui mừng khôn xiết.

Trong giây phút ấy, ngón tay Mạc Tích Ngữ nhúc nhích từng chút một, như muốn thoát khỏi một giấc mơ sâu thẳm.

Và rồi — cô ấy chầm chậm mở mắt.

Sau khi mọi người bình tĩnh lại, tôi mới phát hiện — Nghiêm Minh biến mất rồi.

Tôi lập tức chạy ra hành lang, thấy hắn đang chạy về phía cuối dãy.

“Bạc Dự! Nghiêm Minh chạy rồi!”

Giang Bạc Dự sững người, rồi lao đi như tên bắn.

Chung Dịch Minh thấy thế, cũng cùng tôi đuổi theo.

Nghiêm Minh như kẻ điên, chạy xuống mấy tầng liền.

Nhưng làm sao hắn chạy thoát được Chung Dịch Minh?

Khi tới tầng một, Chung Dịch Minh nhảy thẳng từ cầu thang tầng hai xuống, chặn đầu hắn lại, một cước đá văng.

“Chạy cái gì?”

Nghiêm Minh run lẩy bẩy, gượng cười:

“Tôi… tôi đi… đi vệ sinh…”

“Đi vệ sinh mà phải chạy như ăn trộm? Lên lầu với tao!”

Chung Dịch Minh túm cổ áo hắn, lôi vào thang máy.

Hắn cao lớn, kéo Nghiêm Minh như xách một con gà con.

Tầng 16 – phòng bệnh.

Chúng tôi đẩy Nghiêm Minh vào phòng, lập tức hàng chục ánh mắt đổ dồn về, trong đó có cả… ánh mắt của Mạc Tích Ngữ.

Cô không rời mắt khỏi Nghiêm Minh, khẽ phát ra tiếng:

“Là… hắn… đẩy… tôi…”

“Cô… sao lại…” — Nghiêm Minh chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.

Hai phút sau.

Chuông báo động vang dội khắp bệnh viện.

30 – Sự thật phơi bày

Nghiêm Minh bị bắt.

Tại đồn cảnh sát, hắn không chối tội, khai nhận toàn bộ.

Từ khi lên cấp ba, hắn và Giang Bạc Dự là bạn bè.

Nhưng “người bạn này”… số quá đỏ:

Xuất thân giàu sang, ngoại hình hơn người, thành tích luôn đứng đầu, ngay cả nữ thần trong lòng hắn cũng thích Giang Bạc Dự.

Hắn luôn nghĩ mình không thua kém, nhưng so với Giang Bạc Dự thì chẳng là gì.

Lâu dần, lòng đố kỵ và hận thù ăn mòn lý trí, hắn bắt đầu căm ghét Giang Bạc Dự.

Bề ngoài vẫn giả làm bạn, nhưng phía sau lại gieo tin đồn bôi nhọ.

Nói cậu ấy là “kẻ mang vận xui”, ai gần cậu đều gặp họa. Nói cậu ấy bản chất tồi tệ, sỉ nhục những cô gái từng thích mình.

Năm ngoái.

Mạc Tích Ngữ tìm đến Nghiêm Minh.

Vì hắn là “bạn thân” của Giang Bạc Dự, nên cô muốn hỏi về sở thích của cậu ấy.

Cô còn nói — mình sẽ tỏ tình với Giang Bạc Dự.

Nghiêm Minh biết Giang Bạc Dự hay lên sân thượng hóng gió, liền kể lại cho Mạc Tích Ngữ.

Và hôm cô tỏ tình, hắn lén theo dõi.

Ban đầu, hắn không có ý sát hại.

Nhưng sau khi Giang Bạc Dự rời đi, nhìn Mạc Tích Ngữ ngồi cô đơn trên sân thượng, hắn ma xui quỷ khiến, đẩy cô xuống.

Phần sau, ai cũng biết.

Mạc Tích Ngữ trọng thương, hôn mê bất tỉnh.

Tất cả đều tin Giang Bạc Dự là hung thủ — nếu không đẩy cô, thì cũng là gián tiếp hại cô, khiến cậu phải nghỉ học.

Trong những ngày Mạc Tích Ngữ nằm viện, Nghiêm Minh nơm nớp lo sợ cô tỉnh lại, sự thật sẽ bị phơi bày.

Nên hắn thường xuyên đến thăm, chỉ khi thấy cô vẫn hôn mê mới dám ngủ yên.

Hôm chúng tôi tới thăm, hắn vốn định lợi dụng dịp đó làm nhục Giang Bạc Dự, nào ngờ…

Mạc Tích Ngữ tỉnh lại.

Sự thật được sáng tỏ.

Lúc gây án, Nghiêm Minh đã 17 tuổi, theo luật pháp hiện hành, không thể thoát án tù.

Vài ngày sau khi Nghiêm Minh bị bắt, chúng tôi lại đến thăm Mạc Tích Ngữ.

Cô ấy đã khá hơn rất nhiều, nói chuyện rõ ràng trôi chảy.

Trước khi rời đi, Giang Bạc Dự khẽ cười với cô:

“Mau khỏe lại nhé.”

“Ừ.” — Cô cũng cười:

“Sắp thi đại học rồi, cậu và bạn gái phải cố lên nhé.”

“Hả?” – Tôi hơi sững người. Vì sợ cô ấy buồn, tôi chưa từng nói thân phận của mình.

Nhưng cô lại đã biết.

Cô chỉ mỉm cười:

“Chúc hai cậu hạnh phúc… và cảm ơn.”

Cô ấy… thật sự là một cô gái tốt.

Tôi gật đầu, tạm biệt cô ấy.

Rời bệnh viện, Chung Dịch Minh leo lên xe điện của mình.

“Những ngày qua vất vả cho cậu rồi.” – Tôi nói.

Hắn ngả ngớn:

“Sao, định trao cho tôi giải “Người tốt việc tốt” hả?”

“Hay là… cùng nhau đi ăn?”

“Thôi khỏi, tôi có hẹn rồi.”

Tôi nghiêm túc khuyên:

“Đừng đánh nhau nữa, Chung Dịch Minh. Sắp thi rồi.”

“Ai nói tôi đánh nhau? Tôi đi đánh bóng rổ! Hai người tự bắt xe mà về, xe tôi không chở nổi.”

Hắn đội mũ bảo hiểm, vèo một phát biến mất.

Tôi và Giang Bạc Dự nhìn theo bóng hắn, rồi nắm tay nhau đi về, chậm rãi mà yên bình.

“Anh xem, ai bảo anh là sao chổi? Rõ ràng là thần may mắn! Anh vừa tới, Mạc Tích Ngữ tỉnh ngay!”

Giang Bạc Dự cười nhẹ:

“Có khi là nhờ em, nên cô ấy mới tỉnh đấy chứ.”

“Là vì anh!”

Tôi im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói cho anh một sự thật.

“Bạc Dự, anh có từng thấy lạ, vì sao em lại đột nhiên tiếp cận anh không?”

Tôi dừng bước, hít sâu, thành thật nói:

“Thật ra… ban đầu là vì em phát hiện mỗi lần chạm vào anh, em đều gặp may. Vậy nên, em mới muốn lại gần anh… để “hưởng ké vận may” ấy. Nhưng sau này… mọi thứ đã không còn như thế nữa…”

Giọng tôi càng lúc càng nhỏ.

“Sao anh không nói gì? Anh… đang giận em à?”

Anh lặng im rất lâu, rồi ôm chặt lấy tôi.

“Nếu chuyện em nói là thật… thì anh chỉ thấy may mắn. May mắn vì người mang lại may mắn cho em… chính là anh.”

“Và… người bên em, cũng là anh.”

Hoàng hôn phủ ánh vàng dịu dàng.

Gió xuân nhẹ nhàng lướt qua len vào trái tim, ấm áp vô cùng.

Tháng Năm, trong sân trường vọng lên tiếng ve đầu tiên.

Mùa hè, là mùa của ve.

Chúng ẩn mình dưới lòng đất suốt bao năm, lặng lẽ vô danh, chưa từng thấy ánh mặt trời.

Chỉ để chờ đợi mùa hè của riêng mình.

Chờ đợi… một tiếng vang chấn động.

Khi tôi đạt 640 điểm, đà tăng điểm bắt đầu chậm lại, chỉ nhích lên từng chút một, gian nan tiến bước.

Giang Bạc Dự nói: Có thể, việc tôi tiến bộ không phải vì cậu ấy mang đến may mắn, mà là…

Tôi đang từng bước giành lại số điểm vốn thuộc về mình.

640 chính là thực lực thật sự của tôi. Vì vậy, muốn vươn cao hơn nữa — khó lắm.

Tôi có chút nản lòng.

Nhưng chẳng cam tâm, tôi lại cắm đầu luyện đề điên cuồng.

Dù chỉ thêm một, hai điểm… cũng nhất định phải nắm lấy.

Tháng Sáu, thi xong môn cuối, tôi chạy ra khỏi phòng thi.

Giang Bạc Dự đã nộp bài sớm, đứng đợi tôi trước cổng trường.

Vừa thấy tôi, anh dang tay, chào đón cái nhào tới như tên lửa của tôi.

Cuối tháng Sáu, điểm thi được công bố.

Tôi thi được 666 điểm.

Vượt xa mong đợi.

Giang Bạc Dự vào Đại học Bắc Kinh, tôi cũng học một trường đại học ở Bắc Kinh.

Chúng tôi… đều có tương lai rạng rỡ.

Hết.

Ngoại truyện – Giang Bạc Dự:

Giang Bạc Dự không hiểu, sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Cậu chỉ từ chối một cô gái không thân quen.

Cậu không ngờ, cô ấy lại nhảy lầu.

Tất cả mọi người nhìn cậu bằng ánh mắt khác lạ, nói cậu là hung thủ.

Tin đồn lan rộng, ngay cả người bạn thân nhất cũng đứng ra chỉ trích, nói làm bạn với cậu xui xẻo thế nào.

Hộc bàn đầy những tờ giấy nguyền rủa, sách giáo khoa bị xé rách tơi tả.

Những ánh mắt chứa đầy khinh bỉ, giễu cợt, ghê tởm, như từng mảnh băng dính, dán chặt vào miệng và mũi, khiến cậu nghẹt thở.

Cuối cùng, dưới áp lực nặng nề ấy, cậu phải chuyển trường.

Ở ngôi trường mới, ít người quen biết.

Nhưng vẫn có người nghe danh Giang Bạc Dự, nghe xong là nhìn cậu bằng ánh mắt ám chỉ.

Cậu không bận tâm nữa.

Có lẽ, cậu thật sự giống như những lời đồn, rằng ai đến gần cậu… đều sẽ gặp xui xẻo.

Cậu không muốn đem điều xui xẻo ấy truyền sang người khác.

Cũng không còn dám tin ai nữa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)