Chương 29 - Cầu Nguyện và Gặp Lại - Vạn Dặm Xa Có Trùng Phùng

29.

Gió lạnh thổi qua, núi non bị tuyết dày bao phủ, cỗ xe không thể di chuyển thêm tấc nào.

Tôi xuống xe và dẫm lên lớp tuyết dày.

Trân Châu ở phía sau vô cùng lo lắng.

“Tiểu thư, hay là chúng ta đợi tuyết tan rồi quay lại nhé?”

"Không thể đợi được."

Sau khi bảo Trân Châu về trước, tôi lại đặt chân lên đường núi.

Vì vậy, từ khi sáng sớm sương mù đến khi hoàng hôn, cuối cùng tôi đã quỳ được trên tấm nệm trước tượng Phật.

Tượng Phật nhìn xuống, đôi má phúng phính, vẻ mặt từ bi.

Tôi thắp một nén hương, thành kính quỳ trước Phật và lạy đi lạy lại.

“Cầu mong Đức Phật từ bi hãy nhận thỉnh cầu của con, cầu mong người con yêu sẽ được bình an trở về nhà trong thắng lợi.”

Hương thơm đọng lại trong quanh lư hương trong chánh điện, tiếng chuông bên ngoài vang lên trong trẻo và du dương.

Tôi vặn những hạt ngọc trong tay, nhưng sợi dây lại bị đứt ở đâu, từng hạt bất ngờ lăn đầy đất.

Tôi bắt đầu ho/ảng s/ợ.

Tôi cúi xuống cố nhặt từng hạt rơi lên.

Khi tôi vừa định nhặt viên cuối cùng lên thì một đôi ủng gấm ngâm trong tuyết đã bước tới trước mặt tôi.

"Kiều Kiều."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, mắt tôi đỏ hoe nhưng không dám ngẩng đầu lên.

Chàng trai cười, giơ tay đỡ tôi dậy rồi ôm tôi đến trước mặt.

Hắn mặc áo giáp đen vẫn chưa trôi hết màu máu, dưới con mắt phải đẹp đẽ có một vết thương mới đóng vảy.

“Ngươi đã về rồi.” Tôi nghẹn ngào, “Ta biết ngươi sẽ trở lại mà.”

Hắn ôm tôi vào lòng và thì thầm vào tai tôi bằng ngữ giọng trầm ấm.

"Bề trên đã bảo vệ ta rất kĩ, vì thế ta đã dũng cảm tiến về phía trước và bất khả chiến bại."